[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 953: Thỏa Thuận (1)


Chương 953: Thỏa Thuận (1)
Chương 953: Thỏa Thuận (1)
Chương 953: Thỏa Thuận (1)
Trấn cách dịch trạm không xa, bởi vì cũng gần kinh thành, Tiêu Tẫn đối với đoạn đường này cũng không xa lạ gì.
Hai người cưỡi ngựa đến tận trấn trên trước khi trời tối.
Đây là một trấn khá lớn, cho dù mặt trời đã lặn vẫn có rất nhiều người đi bộ trên đường.
Sau khi vào trấn, cả hai xuống ngựa và dắt ngựa đi dạo trên đường.
"Muốn mua thứ gì?"
"Bọn nhỏ thích những con vật nhỏ, chúng ta hãy đến chuồng gia súc nhìn xem."
"Được."
Khuôn mặt của cả hai đều đã dịch dung, họ đang mặc bộ quần áo thô sơ bình thường nhất, trông giống như một cặp đôi bình thường đang đi trên đường.
Tiêu Tẫn nắm tay Tô Oánh hỏi chuồng gia nuôi ở đâu, sau đó dẫn nàng chậm rãi đi về phía đó.
Trên đường đi, Tô Oanh gặp một người bán hàng rong đang hét to bên đường, nàng đi tới xem một chút, cũng mang thứ gì đó về cho Triệu mà ma và Bạch Sương.
"Tiểu nương tử, cài hoa này là đồ đang thịnh nhất ở kinh thành, nếu nàng thích, ta sẽ bán cho nàng với giá năm văn tiền một bông."
Những bông hoa đội đầu này không thực sự phù hợp để làm đồ trang sức trong cung, nhưng Tô Oanh nghĩ chúng khá độc đáo nên nàng đã chọn một ít, Tiêu Tẫn đi theo nàng để trả tiền.
"Hạt dẻ rang đường, hạt dẻ rang nóng tẩm đường."
Tô Oanh vừa mua hoa cài đầu thì ngửi thấy mùi thức ăn, khoảng thời gian này nàng chưa thể ăn uống đàng hoàng, bây giờ đến gần kinh thành, nàng cảm thấy thoải mái nên cũng có hứng thú.
"Cho ta một gói."
"Được rồi, tiểu nương tử, ngài cầm cho chắc"
Tiêu Tẫn nhìn Tô Oanh bóc hạt dẻ vui vẻ ăn, khóe môi nở nụ cười cưng chiều: "Bao nhiêu tiền?"
"Khách quan, 15 văn tiền."
Sau khi Tiêu Tẫn trả tiền xong, hắn mua cho Tô Oanh mấy chuỗi kẹo ồ lô và mẻ bánh ngọt.
"Nếm thử xem?"
Một hạt dẻ rang màu vàng cam hấp nóng được đưa lên môi hắn.
Tiêu Tẫn hơi cúi đầu, mở miệng ăn.
Hạt dẻ rất mềm và ngọt, làm ấm lòng hắn từ răng môi đến trong lòng.
Đi dạo một đường đi tới đi lui, hai người cuối cùng cũng tới quầy gia súc, Tô Oanh nhét tất cả những thứ nàng mua trên đường vào trong tay Tiêu Tẫn.
"Chàng đợi ta ở đây, ta sẽ quay lại ngay."
Tiêu Tẫn khẽ cau mày, muốn từ chối, hắn không muốn tách nàng ra dù chỉ trong chốc lát!
Tô Oanh lại nói: "Những thứ này đều là thưc ăn, bên trong quá hôi thối, một khắc đồng hồ, nếu như ta không đi ra thì chàng đi vào."
"Ta đi với nàng."
"Không."
Cuối cùng, Tiêu Tẫn chỉ có thể thỏa hiệp: "Nửa khắc đồng hồ."
"Được."
Tô Oanh đi vào chuồng gia sức, nàng muốn tìm một chỗ ẩn nấp, tiến vào không gian đưa hai con sói con ra ngoài.
May mắn lúc này trời đã tối, trong chuồng cũng không có bao nhiêu người, nàng tìm một chỗ có tường thấp đi vào, lúc đi ra, trên tay nàng đã ôm hai con sói con.
Những con sói con đã bị nhốt trong không gian quá lâu nên chúng có phần cảnh giác khi đột nhiên xuất hiện bên ngoài, đặc biệt là vì mùi gia súc xung quanh khiến chúng dựng cả tóc gáy.
Tô Oanh vỗ vỗ bọn nó an ủi nói: "Đừng sợ, đi, ta dẫn các ngươi đi ăn uống."
Lúc Tô Oanh đi ra ngoài, nàng liếc mắt nhìn thấy Tiêu Tẫn đang đứng ngoài cửa.
Ngay cả bộ quần áo thô sơ bình thường cũng không thể che giấu được vẻ quý khí trên người hắn.
"Chó Sói?" Tiêu Tẫn nhìn con vật nàng mang ra, có chút kinh ngạc không thôi.
Tô Oanh gật đầu: "Ta mua chúng từ một người đại thúc đến từ Tây Bắc biên giới. Ta nghĩ chúng còn nhỏ nên có thể giữ lại nuôi, trở về có thể đưa cho bọn Tễ Nhi."
Khi còn ở thành Thiên Khôi, hai đứa nhỏ rất hòa hợp với bầy sói của vua sói, khi trở về nước Sở, chúng rất bất đắc dĩ phải chia tay với chúng, trong thời gian ngắn sẽ không thể gặp lại những con chó sói đó, vậy thì đem bọn nó cho hai đứa nhỏ nuôi thật tốt.
"Được."
Tiêu Tẫn đặt mọi thứ lên ngựa và bước tới nắm tay nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận