[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 960: Lượn Đây Lượn Đây (1)


Chương 960: Lượn Đây Lượn Đây (1)
Chương 960: Lượn Đây Lượn Đây (1)
Chương 960: Lượn Đây Lượn Đây (1)
Tiêu Tẫn rũ mắt nhìn nàng, trong mắt còn mang sự mong đợi mơ hồ.
Tô Oanh sửng sốt, giống như đã quên mất chuyện này.
Đối diện với ánh mắt kinh ngạc của nàng, ánh sáng tích tụ trong đôi mắt đen dần dần trở nên ảm đạm.
"Quên rồi?"
Tô Oanh liếm liếm môi: "Lúc ấy đi mua sao chàng không nói?"
"Ta tự nói với việc nàng nhớ mua cho ta có thể giống nhau sao?"
Có gì không giống nhau?
Nhìn dáng vẻ hụt hẫng của Tiêu Tẫn, Tô Oanh lựa chọn nhắm mắt làm ngơ!
Lượn đây lượn đây.
Hoàng hậu trở về, Hoàng thượng tỉnh lại, dường như những tên quỷ quái đang nóng nảy ở trong kinh thành bỗng chốc kiềm chế lại, trong khoảng thời gian ngắn không dám có hành động gì.
Dùng bữa trưa là ở tẩm cung của Tiêu Tẫn, lúc trước Tô Oanh tuân theo nguyên tắc cần kiệm, số lượng không nhiều, trọng lượng đủ là được. Tuy nhiên đồ ăn bưng lên hôm nay không chỉ có số lượng quá nhiều, mà trọng lượng cũng không thể đủ hơn được nữa.
Tô Oanh nhìn nguyên con dê nướng đặt ở giữa bàn thơm đến choáng váng.
"Dê nướng này là từ sáng Hạ lão đầu đã dậy ướp cho nương nương, sau khi thịt thấm thì đặt trên vỉ để nướng. Lúc mang lên là món dê này vừa mới được nướng xong, chính là thời điểm ăn ngon nhất." Triệu ma ma cầm dao cắt cho Tô Oanh một miếng thịt đùi dê thật lớn, da thịt dê còn xì xèo bốc lên hơi nóng, còn có thể nhìn thấy váng mỡ bên trên đang nhảy nhót.
Tô Oanh thổi phù phù mấy cái, nhịn không được mà cắn một miếng, ngoài giòn trong mềm, ăn ngon chết đi được!
"Đây là canh lòng dê, ông ấy biết nương nương thích, nên nấu cho nương nương một nồi lớn." Triệu ma ma nói không ngừng nghỉ, tay cũng không ngừng gắp thức ăn cho Tô Oanh, chỉ sợ Tô Oanh ăn ít.
Tô Oanh xé thịt dê đặt vào trong bát của Tiêu Tẫn và hai cục cưng, bàn tay đầy dầu mỡ cũng giữ Triệu ma ma lại.
"Triệu ma ma, nơi này không cần ngươi hầu hạ, ngươi đi ăn cơm đi."
"Bàn này lớn quá, lão nô sợ nương nương gắp đồ ăn không được." Bà ấy muốn ở lại, làm một số chuyện cho Tô Oanh, cho dù đứng nhìn nàng thôi, trong lòng bà ấy cũng có thể dễ chịu hơn.
"Ngươi muốn ở lại thì ngồi xuống cùng ăn với chúng ta đi."
Động tác của Triệu ma ma dừng lại, đó là điều tuyệt đối không thể.
Triệu ma ma thở dài, chỉ có thể nói: "Nương nương, người ăn chậm thôi, ban đêm muốn ăn cái gì thì cứ việc nói cho lão nô, lão nô đi nói với Hạ lão đầu."
"Ừ, đi ăn đi, ăn nhiều một chút, cho các ngươi thời gian một tháng, ăn cho mập lại."
"Được được được, lão nô đi ngay đây."
Trong nội điện, cũng chỉ còn lại có một nhà bốn người.
Trước đây khi không có tin tức của Tô Oanh, mỗi ngày ngoại trừ buổi sáng, hai cục cưng đều sẽ tới ăn cùng với Tiêu Tẫn.
Nhưng mỗi lần dùng bữa, bàn ăn đều vô cùng yên lặng, bất kể là Tiêu Tẫn hay là hai đứa nhỏ, cũng chỉ ăn đơn giản vài miếng rồi buông đũa.
Nhưng hôm nay thì khác, cho tới bây giờ bọn họ cũng không có biết, hóa ra tíu ta tíu tít lúc dùng bữa lại là một chuyện vui vẻ đến nhường nào.
"Hôm nay các con đều không đi học, lát nữa mẫu thân dẫn các con đi hồ sen câu cá. Hạ đại thúc có nói cá hồ sen ăn rất ngọt, chỉ là có hơi nhiều xương."
"Con muốn đi câu cá với mẫu thân."
"Con cũng đi."
"Ăn nhiều một chút, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của các con không còn chút thịt. Ăn cái này, thịt bò viên này cũng rất ngon."
Tô Oanh ăn bữa ăn này thật sự có chút bận rộn, bận bịu chăm sóc hai đứa nhỏ và một người lớn. Bọn họ đều giống như không biết gắp thức ăn, đều nhìn nàng với vẻ mong chờ để nàng gắp cho. Thật tình, bỏ đi bỏ đi, con và nam nhân của nàng thì nàng cưng chiều vậy.
Ăn một bữa cơm no đến mức bụng bốn người căng tròn, sau khi ăn no thì ngồi phịch trên ghế không muốn động đậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận