[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 961: Lượn Đây Lượn Đây (2)


Chương 961: Lượn Đây Lượn Đây (2)
Chương 961: Lượn Đây Lượn Đây (2)
Chương 961: Lượn Đây Lượn Đây (2)
Tô Oanh ăn no cũng có chút mệt mỏi nhưng Tiêu Tẫn kéo nàng không cho nàng ngủ, như vậy không có tốt cho tiêu hóa.
"Đừng ngủ, uống chút trà, lát nữa ra sân đi dạo."
Tô Oanh thật sự không có nỗi lo tiêu hóa không tốt, khí huyết của nàng tràn đầy, trao đổi chất của cơ thể cũng nhanh người bình thường rất nhiều, cho nên đồ ăn nàng ăn vào cũng tiêu hóa rất nhanh.
"Mẫu thân, Linh Nhi cũng buồn ngủ quá." Nhị Bảo dụi mắt, ngáp một cách tao nhã rồi mơ màng nằm lên đùi Tô Oanh.
Đại Bảo cũng không chịu yếu thế, bò lên trên ghế ôm lấy eo của Tô Oanh, tựa cái đầu nhỏ lên bả vai Tô Oanh: "Mẫu thân ôm con."
Tiêu Tẫn nhìn hai đứa con hận không thể mọc ở trên người Tô Oanh, yên lặng buông chén trà trong tay xuống, không ngừng tự nói với mình, là con ruột là con ruột, buổi tối không tranh lại mình...
Tô Oanh thì không sợ khó tiêu nhưng nàng sợ bọn nhỏ khó tiêu, nên bảo Triệu ma ma đi nấu chút canh dễ tiêu cho chúng ăn, sau đó lại đưa chúng ra sân chơi một lát rồi mới để cho chúng đi vào ngủ trưa trước.
Triệu ma ma nói, hai đứa nhỏ biết hôm nay Tô Oanh sẽ trở về, tối hôm qua gần như cả đêm không ngủ, cứ tha thiết mong chờ trời sáng. Khó khăn lắm mới thấy người mình trông mong trở về, nên không muốn rời đi, vì vậy giữa trưa Tô Oanh chỉ đành ôm chúng nằm ở trên giường.
Tiêu Tẫn còn muốn theo vào nội điện thì đã bị Trương Thư Minh ngăn lại: "Hoàng thượng, Tĩnh quốc công tiến cung, nói là lo lắng cho long thể của Hoàng thượng nên muốn tiến cung thăm hỏi."
Bước chân của Tiêu Tẫn dừng lại, đúng là Tĩnh quốc công đã gánh vác không ít chuyện trong hai lần hắn rời cung, nghĩ đến mái tóc hoa râm của ông ấy, cuối cùng hắn cũng đến ngự thư phòng.
Nhìn thấy Tiêu Tẫn bình yên vô sự, Tĩnh quốc công thật sự muốn khóc, một ông lão mà từ cổ trở xuống đều đã xuống mồ như ông ấy có dễ dàng sao. Lúc trước tiên hoàng không tin tưởng ông ấy nên ông ấy lập tức phủi mông về quê an dưỡng tuổi già, mà giờ đây lại tạo nghiệp gì chứ?
"Long thể của Hoàng thượng không sao là sự may mắn của nước Sở chúng ta."
"Khoảng thời gian này ái khanh vất vả rồi."
Tĩnh quốc công yên lặng lau những giọt nước mắt cay đắng: "Ra sức vì nước, là chức trách của lão thần. Chỉ là gần đây lão thần cảm thấy thân thể có bệnh nhẹ, muốn nghỉ ngơi một ít ngày, kính xin Hoàng thượng cho phép."
Tiêu Tẫn nhìn nếp nhăn trên mặt Tĩnh quốc công cũng sâu hơn lúc trước nên không làm khó ông ấy: "Vết thương trước đó của ái khanh là do Hoàng hậu chữa khỏi, hiện giờ hoàng hậu đã trở về, lát nữa để Hoàng hậu xem lại cho ái khanh."
Tĩnh quốc công thật sự cũng muốn gặp Tô Oanh, ông ấy cũng đã sống mấy chục năm, chưa từng nhìn thấy nữ tử truyền kỳ như Tô Oanh.
"Đa tạ Hoàng thượng."
Trước khi nghỉ ngơi, Tĩnh quốc công lại nói rõ cho Tiêu Tẫn biết khoảng thời gian hắn không có ở đây thì đã xảy ra chuyện gì.
Trong tẩm cung, Tô Oanh cũng không thật sự buồn ngủ, cho nên sau khi hai đứa nhỏ hoàn toàn ngủ thiếp đi thì nàng bèn đứng dậy.
Nàng đi ra ngoài cửa thì nhìn thấy Triệu ma ma dựa vào khung cửa suýt nữa thì ngủ thiếp đi, nghe thấy động tĩnh thì lập tức tỉnh dậy.
Tô Oanh nhìn nếp nhăn nơi khóe mắt Triệu ma ma, thầm cảm thán trong lòng, kéo tay bà ấy để bà ấy theo mình vào phòng.
"Triệu ma ma đã bao lâu không có được giấc ngủ ngon? Xem nước da của ngươi rất kém, trước tiên ngồi xuống để ta bắt mạch cho ngươi."
Triệu ma ma xua tay nói: "Nương nương phí sức làm gì, lão nô không sao cả, chỉ là đêm qua ngủ không ngon."
Tô Oanh cũng không cho bà ấy có cơ hội từ chối, cứ khăng khăng phải khám cho bà ấy, Triệu ma ma cũng không thể làm gì khác, chỉ đành ngồi xuống.
Ai ngờ, bỗng thấy Tô Oanh nhíu mày lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận