[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 963: Mang Thai (2)


Chương 963: Mang Thai (2)
Chương 963: Mang Thai (2)
Chương 963: Mang Thai (2)
Vốn dĩ nàng ấy đã không mập, cứ như vậy mà cả người chỉ còn mỏng như tờ giấy.
Tô Oanh nhíu mày thành chữ Xuyên.
"Lâm Thù Du, ngươi đang phát điên cái gì vậy?"
Lâm Thù Du đột nhiên nghe thấy giọng nói của Tô Oanh, vui mừng ngẩng đầu lên nhìn nàng.
"Nương nương... Thật sự là người rồi nương nương."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Thù Du nhăn nhó, nước mắt bỗng chốc lăn xuống.
Khóc thật là xấu nhưng Tô Oanh nhìn nàng ấy như vậy thì trong lòng cũng không dễ chịu: "Vào điện trước đi."
Bạch Sương và Triệu ma ma một trái một phải đỡ Lâm Thù Du vào nội điện, Tô Oanh bảo nàng ấy ngồi xuống đệm êm.
"Đừng khóc, ta còn chưa chết đâu."
Lâm Thù Du cứng họng, tiếng khóc ngưng lại: "Nương nương, người đừng nói những lời xui xẻo như vậy."
Bạch Sương đi bưng nước nóng tới cho nàng ấy lau mặt: "Tướng công của ngươi phải vất vả lắm mới thỉnh được thái y đến khám cho ngươi, bảo ngươi ngoan ngoãn ở trong phòng dưỡng thai mà ngươi nói xem, ngươi chạy lung tung cái gì hả?"
Lâm Thù Du giương mắt nhìn Tô Oanh: "Ta, ta nghe nói nương nương đã trở lại, nếu không thể tận mắt nhìn thấy, ta, ta sẽ ăn ngủ không yên."
"Nhìn cái gì, nhìn ta là người hay là ma à?" Tô Oanh đến ngồi xuống bên cạnh nàng ấy, ý bảo nàng ấy đưa tay ra.
Lâm Thù Du ngoan ngoãn làm theo.
Tô Oanh thấy tình huống của nàng ấy thật sự không tốt lắm, phải xem thật kỹ cho nàng ấy.
Từ mạch tượng, có thể thấy thai nhi rất bất ổn, điều này chắc chắn có liên quan đến cơ thể yếu ớt của mẫu thân.
"Đã có con thì phải dưỡng thai cho tốt, suy nghĩ gì mà nhiều thế."
Lâm Thù Du nức nở: "Nghĩ đến nương nương... Hu hu hu..."
Tô Oanh bảo Bạch Sương đến ngự thiện phòng bưng một chén cháo tổ yến tới, nhìn Lâm Thù Du có vẻ như đã gầy hơn hai mươi cân cũng nên.
"Không phải ta đã bình an trở về rồi sao?" Nhìn dáng vẻ gầy yếu của nàng ấy thật sự quá đáng thương, Tô Oanh chỉ đành dịu giọng dỗ dành.
"Nô, nô tỳ..."
"Giờ ngươi là thê tử của Giang Dương, đã là quan phu nhân, không cần tự xưng là nô tỳ."
Lâm Thù Du bĩu môi, vẻ mặt bướng bỉnh.
Tô Oanh nắm cánh tay nàng ấy, cảm giác nàng không cần dùng sức cũng có thể bóp gãy.
"Thấy nương nương không sao, thần phụ, thần phụ yên tâm rồi."
"Không phải ta vẫn khỏe mạnh đó sao?"
Bạch Sương bưng cháo tổ yến đi vào, Tô Oanh đưa cháo tổ yến đến trước mặt nàng ấy: "Ngươi quá gầy, điều này đối với ngươi và con của ngươi đều không tốt. Thai nhi còn không ổn định lắm, lát nữa ta sẽ lấy cho ngươi ít thuốc, rồi ăn uống đúng giờ đúng giấc."
"Vâng, vâng." Lâm Thù Du ngoan ngoãn nhận lấy chén, ngửi thấy mùi thì không nhịn được mà che miệng ói ra.
Bạch Sương vội vàng cầm ống nhổ lại.
Tô Oanh nhìn nàng ấy như vậy, lông mày nhíu lại với nhau.
Lâm Thù Du nôn ra một lúc, mới cảm thấy khá hơn một chút.
"Sau khi mang thai vẫn như vậy?"
Lâm Thù Du đỏ mắt gật đầu: "Phải, không ngửi nổi mùi gì, nếu không sẽ thấy khó chịu."
Thời kỳ đầu có nôn nghén cũng là chuyện bình thường nhưng nôn dữ dội như vậy thì cần phải có sự can thiệp của y học, nếu không cả người lớn và trẻ em sẽ bị ảnh hưởng.
Tô Oanh bảo trước tiên nàng ấy cứ ở lại cung mấy ngày, nàng ở gần thì cũng có thể chữa trị cho nàng ấy, đợi khi thai nhi hoàn toàn ổn định thì xuất cung cũng không muộn.
Đương nhiên Lâm Thù Du không có ý kiến, Tô Oanh định đoạt hậu cung, việc này truyền ra ngoài cũng không ai có thể nói gì.
Tô Oanh bảo Bạch Sương ở phía sau dọn dẹp một gian phòng riêng cho Lâm Thù Du, bảo nàng ấy lập tức lên giường nằm, chờ sau khi nàng ấy ngủ thì lấy kim tiêm dinh dưỡng và thuốc giữ thai từ không gian ra tiêm cho nàng ấy.
Xe ngựa của Chu Tưởng Dung đi theo Tô Oanh đến ngoài cửa cung, nhìn Tô Oanh trở lại hoàng cung thì nàng ta mới chậm rãi rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận