[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 965: Sao Nàng Ta Lại Trở Về (2)


Chương 965: Sao Nàng Ta Lại Trở Về (2)
Chương 965: Sao Nàng Ta Lại Trở Về (2)
Chương 965: Sao Nàng Ta Lại Trở Về (2)
Cấm quân vừa thấy thái độ này của Chu Phái, càng thấy đồng tình với Chu Tưởng Dung hơn: "Hầu gia hiểu lầm rồi, lần này nhờ có Chu đại tiểu thư chữa khỏi ôn dịch ở Lạc Thành, hôm nay Chu đại tiểu thư mới theo Hoàng hậu hồi kinh, nương nương nói là sẽ chọn ngày thưởng cho Chu đại tiểu thư. Chỉ là không biết vì sao Chu đại tiểu thư hồi phủ mà lại không được vào, hạ quan cũng chỉ có thể chờ ở đây để hỏi cho ra nhẽ."
Chu Phái khiếp sợ, ánh mắt nhìn về phía Chu Tưởng Dung tràn đầy kinh ngạc, còn tưởng rằng mình nghe lầm: "Ngươi nói cái gì? Nàng ta chữa khỏi ôn dịch? Thật không vậy?"
Cấm quân nói với vẻ chắc chắn: "Hầu gia cảm thấy nương nương sẽ nói đùa với ngài sao? Nương nương lệnh cho chúng ta đưa Chu tiểu thư về, nếu Hầu gia đã quay về thì xin ngài đưa Chu tiểu thư vào phủ."
Cấm quân cảm thấy lời nói của mình đã đủ rõ ràng, còn chuyện khác thì hắn ta cũng không thể quản thêm. Chỉ cần Chu Phái còn có chút đầu óc thì không thể nào ngăn Chu Tưởng Dung ở ngoài cửa.
Chu Phái thật sự không tính là ngu xuẩn, ông ta lập tức thay đổi vẻ mặt, đảo mắt đã hóa thân thành người cha hiền với vẻ mặt xúc động để đối xử với Chu Tưởng Dung: "Quả nhiên là con ngoan của phụ thân, không làm cho phụ thân thất vọng. Đa tạ mấy vị, hay là mấy vị vào phủ uống chén trà nghỉ chân một chút?"
"Chúng ta còn phải trở về phục mệnh nương nương, cáo từ."
Sau khi cấm quân rời đi, Chu Phái nhìn Chu Tưởng Dung với ánh mắt dò xét, ông ta vốn dĩ chưa từng nhìn kỹ đứa con gái của mình, sau đó ông ta cùng nàng ta đi vào.
Chu Phái đã trở lại, đương nhiên hộ vệ không dám ngăn cản.
"Vừa rồi những gì cấm quân nói đều là thật? Con chạy đến Lạc Thành từ khi nào?"
Chu Phái là một tên khốn, nếu không mấy năm nay cũng không thể lăn lộn ở chức vị chủ sự Hình bộ lục phẩm, năm đó sau khi mẫu thân của Chu Tưởng Dung sinh con bị băng huyết qua đời, năm sau đã lập tức cưới kế thất An thị về, Chu Tưởng Dung cũng bị ném cho An thị nuôi dưỡng.
An thị không thích Chu Tưởng Dung, trước mặt một dạng, sau lưng một dạng, nuôi Chu Tưởng Dung thành ra nhát gan và hèn yếu giống như một nha hoàn. Hiếm khi có cơ hội gặp Chu Phái cũng sợ hãi rụt rè, cho nên Chu Phái cũng không thích đứa con gái này.
Thời gian trước ông ta tự dưng bị nhiễm bệnh, đại phu có khám thế nào cũng không khỏi. Có thầy bói nói trong phủ có người khắc ông ta, bói ra được người khắc ông ta chính là Chu Tưởng Dung, nên An thị lập tức đề nghị đưa Chu Tưởng Dung đến ở thôn trang ngoài thành.
Chu Tưởng Dung vừa rời đi chưa được mấy ngày thì bệnh của ông ta đã khỏi, điều này cũng làm cho ông ta tin tưởng Chu Tưởng Dung thật sự khắc ông ta, sau khi ném người ra ngoài thành thì ông ta cũng không hỏi đến nữa, càng không biết những chuyện sau khi nàng ta rời đi.
Chu Tưởng Dung rũ mắt, giọng nói lạnh như băng: "Hàng năm ta đều đi tế bái mẫu thân nhưng việc này chắc hẳn phụ thân cũng không biết."
Chu Phái thật sự không biết, dù sao ông ta cũng không quan tâm sống chết của nàng ta. Nếu không phải đầu năm Khinh Y Hầu tới cửa nhắc nhở hôn sự của hai nhà, ông ta cũng đã hoàn toàn quên mất đứa con gái này.
Trong hậu viện của Chu gia, vẻ mặt của nha hoàn truyền tin hết sức hấp tấp, vào nội đường báo tin Chu Tưởng Dung và Chu Phái cùng vào phủ cho Hầu phu nhân An thị biết.
An thị nghiêng người dựa vào giường êm, nghe vậy thì đôi lông mày thon dài cũng nhíu lại: "Sao nàng ta lại trở về?"
"Phu nhân, nô tỳ nghe nói đại tiểu thư là được cấm quân đưa về, cụ thể là vì sao thì nô tỳ cũng không biết."
"Cấm quân?" Ngay lập tức An thị nghĩ là Chu Tưởng Dung gây đại họa, nếu không tại sao cấm quân có thể giải nàng ta về phủ Bá An Hầu?
Bạn cần đăng nhập để bình luận