[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 966: Ai Bắt Chẹt Ai Còn Chưa Biết Được (1)


Chương 966: Ai Bắt Chẹt Ai Còn Chưa Biết Được (1)
Chương 966: Ai Bắt Chẹt Ai Còn Chưa Biết Được (1)
Chương 966: Ai Bắt Chẹt Ai Còn Chưa Biết Được (1)
Đáy mắt An thị hiện vẻ u ám, đúng lúc có thể thừa dịp này mà giải quyết triệt để nàng ta!
"Hầu gia về rồi."
Khi An thị ra cửa nghênh đón, Chu Phái và Chu Tưởng Dung đã đến, bà ta liếc mắt nhìn Chu Tưởng Dung một cái, mặt đầy vẻ từ ái, cười nói: "Không phải đại tiểu thư đang cầu phúc cho Hầu gia ở chùa miếu ngoài thành đó sao? Hôm nay cớ gì lại về rồi?"
Chu Phái ngồi xuống ghế với biểu cảm thiệt thòi ghê gớm.
"Hôm nay là ngày hoàng hậu nương nương về thành, mấy người đó chạy đến cửa thành chung vui rồi, nha môn trong Hình bộ còn lác đác vài người canh giữ, một đống chuyện đổ lên đầu ta."
An thị kéo Chu Phái ngồi xuống ghế, hiền lành xoa bóp vai cho ông ta: "Hầu gia vất vả quá, Hầu gia mới gặp đại tiểu thư ở cửa à?"
"Đại tiểu thư trở về cũng khéo, đại phu nhân của phủ Tĩnh quốc công mới tới cửa, nói là muốn cầu hôn cho đệ đệ của bà ấy." An thị nhìn Chu Tưởng Dung một cái: "Vừa lúc thiếp thân thấy tuổi của đại tiểu thư cũng thích hợp, nghĩ hay là quyết định cửa hôn sự này luôn đi, Hầu gia thấy sao?"
Chu Tưởng Dung rũ mắt, trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng.
"Mẫu thân làm như vậy sợ là không ổn, ta vốn đã có hôn ước với Khinh Y Hầu, chẳng lẽ mẫu thân muốn hủy hôn với Khinh Y Hầu à?"
An thị đảo mắt, cười nói: "Chúng ta không đắc tội phủ Khinh Y Hầu nổi, nếu không được thì gả muội muội của ngươi qua, dù sao lúc trước đính hôn với Khinh Y Hầu cũng chỉ nói là cưới tiểu thư Hầu phủ chứ làm gì chỉ định ai. Hơn nữa, cửa phủ Tĩnh quốc công chẳng lẽ còn kém hơn Khinh Y Hầu hay sao?"
Chu Phái nghe thể thì không giấu nổi vui mừng: "Người của phủ Tĩnh quốc công đến phủ chúng ta cầu hôn?"
"Đúng vậy Hầu gia, còn nói là nể tình Hầu gia, cũng do đại tiểu thư hiền lương, nếu không hôn sự này còn chưa tới phủ Bá An Hầu chúng ta đâu."
Chu Tưởng Dung đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt hạnh ẩn chứa vẻ lạnh lùng thấu xương: "Mẫu thân nếu cảm thấy hôn sự này tốt thì cứ để Nhị muội muội gả là được, không cần nghĩ đến ta, hơn nữa, hôn sự của ta sợ còn chưa tới phiên mẫu thân làm chủ, Hoàng hậu nương nương nói sau này sẽ an bài cho ta."
Ánh mắt An thị nhìn Chu Tưởng Dung như đang nhìn một kẻ ngốc, nàng có thể dính dáng gì tới Hoàng hậu nương nương?
Chu Tưởng Dung nhắc tới Hoàng hậu, Chu Phái liền nghĩ đến những lời cấm quân từng nói với ông ta, Chu Tưởng Dung là người chữa khỏi ôn dịch, ông ta mặc kệ nàng dùng biện pháp gì, công lao này đã là của nàng, đến lúc đó Hoàng thượng không biết còn sẽ khen thưởng thế nào, hôn sự này đúng là không cần phải gấp gáp làm gì.
"Chuyện này không vội, hoàng hậu vừa về kinh, chờ ngài ấy triệu kiến Tưởng Dung xem có ý gì rồi tính sau."
An thị thấy Chu Tưởng Dung bị ảo tưởng thì cũng thôi, sao Chu Phái cũng nổi điên theo, hay là đã xảy ra chuyện gì mà bà ta không biết?
Ý nghĩ này khiến ánh mắt An thị lại rơi vào người Chu Tưởng Dung, nàng ấy vẫn mặc bộ quần áo được may năm ngoái, tay áo còn hơi ngắn, trước đây luôn trong dáng vẻ nhút nhát rụt rè nên không nhìn ra sự bất thường, nhưng hôm nay có thể thấy rõ cổ tay của nàng lộ hẳn ra ngoài.
An thị theo tay nàng ấy nhìn sang, phát hiện Chu Tưởng Dung hình như hơi lạ, trước đây nàng ấy sợ sệt nhút nhát, lúc đối diện với bà ta đến cả đầu cũng không dám ngẩng. Gan to hơn rồi đấy, trở về thì thế nào, chẳng phải vẫn mặc cho bà vo tròn nắn dẹt hay sao!
Chu Tưởng Dung nhìn dáng vẻ tự tin của An thị, giễu cợt trong mắt càng đậm, ai bắt chẹt ai còn chưa biết được.
Trong hoàng cung, ở Phượng Loan cung.
Sau khi tiêm thuốc giữ thai cho Lâm Thù Du, Tô Oanh đỡ nàng ấy nằm xuống giường: "Ngủ một lát đi, ta sai người đi báo tin cho Giang Dương."
Bạn cần đăng nhập để bình luận