[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 968: Thủ Đoạn Hơi Thâm Độc (1)


Chương 968: Thủ Đoạn Hơi Thâm Độc (1)
Chương 968: Thủ Đoạn Hơi Thâm Độc (1)
Chương 968: Thủ Đoạn Hơi Thâm Độc (1)
Tiêu Tẫn gật đầu, nếu không phải nhìn khắp triều không thấy người nào thích hợp lộ diện kiềm chế những quan lại kia, hắn cũng sẽ không để Tĩnh quốc công phải vất vả như vậy.
Hai người đang nói chuyện thì hai đứa nhỏ tỉnh dậy, mở mắt ra không thấy Tô Oanh, chúng hoảng sợ chạy ra khỏi nội điện.
"A nương, a nương..."
"Ta muốn a nương!"
Tô Oanh và Tiêu Tẫn nghe thấy động tĩnh, đi tới nội điện thì thấy hai đứa nhỏ đi chân trần, vẻ mặt hoảng hốt đứng đó.
Thấy Tô Oanh đi vào, cả hai nhào tới ôm chặt lấy eo nàng.
"A nương, Tễ nhi còn tưởng nương lại bỏ đi."
"A nương, người ôm Linh nhi một cái."
Tô Oanh sao mà chịu nổi dáng vẻ này của chúng, ngồi xổm xuống ôm chúng lên: "Ngoan, đừng khóc, nương ở đây, vừa rồi nương đi khám bệnh cho Tĩnh quốc công, mới về với cha con."
Thấy Tô Oanh hai đứa nhỏ mới an tâm, chỉ sợ sau khi tỉnh dậy không thấy Tô Oanh đâu.
Tô Oanh bế chúng vào nội điện, mặc quần áo cho chúng.
Hai đứa nhỏ rất hưởng thụ, phối hợp với sự phục vụ của Tô Oanh, hai đôi mắt to dán chặt vào người nàng không nỡ rời đi.
"A nương, người nói sẽ dẫn chúng ta đi câu cá."
"Ừ, lập tức đi ngay."
"Phụ thân cũng đi sao?"
Tiêu Tẫn sửa sang lại đai lưng Đại Bảo, nói: "Đi, phụ thân cũng đi với các ngươi."
Đại Bảo cười rất tươi nhìn Tiêu Tẫn, trong khoảng thời gian này Đại Bảo quá khắc khổ, sự nỗ lực đó không giống một đứa trẻ mới vài tuổi, Tiêu Tẫn cũng không muốn thằng bé có áp lực quá lớn, lúc nên thả lỏng vẫn phải thả lỏng.
Sau khi sửa sang lại, Tô Oanh và Bạch Sương chuẩn bị công cụ câu cá, một nhà bốn người đi về phía ngự hoa viên.
Trong ngự hoa viên có một cái hồ nhân tạo, trong hồ nuôi rất nhiều cá, chẳng qua những con cá này trước đây đều dùng để ngắm, không người nào câu.
Tô Oanh không thích câu cá, nàng thấy chán, trước đây muốn bắt cá nàng đều ném ngư lôi vào nước, nổ một cái cá lật bụng ngay, nhưng cá ở tận thế đều bị hóa chất ô nhiễm, về cơ bản là không ăn được.
Tiêu Tẫn treo mồi lên móc rồi quăng cần câu ra ngoài.
Đại Bảo học theo Tiêu Tẫn, nghiêm túc ngồi ở bên bờ chờ mồi câu, Tô Oanh thì cùng Nhị Bảo ngồi ở trên đệm mềm, buồn chán ăn điểm tâm.
"A nương, Linh nhi đã học được khinh công." Nhị Bảo nuốt điểm tâm trong miệng xuống, đắc ý báo cáo kết quả học tập trong khoảng thời gian này của mình với Tô Oanh: "Linh nhi còn học được rất nhiều chữ to, chỉ ít hơn ca ca một chút."
Tô Oanh cắn hạt dưa, nghe thế thì lộ rõ vẻ vui mừng: "Biết khinh công?"
Nhị Bảo kiêu ngạo gật đầu: "Không tin ta luyện cho a nương xem." Vừa dứt lời, Nhị Bảo liền ném điểm tâm trong tay ra ngoài, sau đó Tô Oanh thấy cô bé đứng lên làm vài động tác rồi giẫm lên cái cây nhỏ bên cạnh trợ lực, cơ thể bay lên không, miếng điểm tâm bay lên trời kia đã bị cô nắm chặt trong tay.
Sau đó, cô bé nhẹ nhàng quay lại chỗ Tô Oanh, bàn tay nhỏ bé xòe ra như hiến vật quý: "Nương xem."
Nhìn miếng điểm tâm hoàn hảo nguyên vẹn kia, Tô Oanh được một phen kinh ngạc, nàng mới rời đi mấy tháng Nhị Bảo đã học được khinh công.
Mặc dù vẫn là trình độ sơ cấp, nhưng đối với một đứa trẻ mà nói, nó đã có tiến bộ rất lớn: "Giỏi!" Tô Oanh không chút do dự giơ ngón tay cái lên với con.
Đại Bảo thấy Nhị Bảo được khích lệ cũng hơi rục rịch, nhưng cậu bé vẫn cố gắng kiềm chế lòng hiếu thắng của mình.
"Tế nhi, cá mắc câu rồi."
Đại Bảo hoàn hồn, cũng cảm giác được một lực kéo từ trong nước đang tác động lên cần câu trên tay. Cậu bé vui mừng nắm chặt lấy cần câu, và từ từ kéo dây câu trong tay. Mặc dù nhịp tim nhanh đến mức muốn nhảy ra khỏi cổ họng nhưng động tác trên tay cậu vẫn vô cùng vững vàng, trầm ổn, hoàn toàn không giống như một đứa nhóc chưa tới sáu tuổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận