[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 970: Tặng Quà Cho Chàng (1)


Chương 970: Tặng Quà Cho Chàng (1)
Chương 970: Tặng Quà Cho Chàng (1)
Chương 970: Tặng Quà Cho Chàng (1)
Ăn xong, Tô Oanh ợ một cái cũng mang theo vị cay sặc người.
"Hoàng thượng, nương nương, Giang đại nhân tiến cung cầu kiến, nói là muốn hỏi nương nương tình hình của phu nhân."
Tiêu Tẫn đảo mắt nhìn Tô Oanh: "Lâm Thù Du tiến cung?"
"Ừm, ta thấy trạng thái của nàng không ổn lắm nên sẽ để nàng ở chỗ ta mấy ngày, đợi thai nhi hoàn toàn ổn định mới rời cung."
Giang Dương là triều thần không tiện vào hậu cung nên Tiêu Tấn đành để hắn ta quay về, chờ ngày mai lại tìm cơ hội cho hắn ta gặp phu nhân.
Ăn xong, Tô Oanh ra hậu viện kiểm tra tình hình của Lâm Thù Du.
Uống thuốc xong lại ngủ một giấc, lúc tỉnh dậy Lâm Thù Du cảm thấy tinh thần mình khá hơn nhiều, trước đây luôn cảm thấy tứ chi vô lực, mí mắt cũng không mở nổi, không ăn uống được gì, bây giờ ngược lại cảm thấy hơi đói bụng.
"Nương nương."
"Thấy dễ chịu hơn chưa?"
Lâm Thù Du gật đầu: "Vẫn là nương nương lợi hại, đỡ hơn trước nhiều."
"Tối nay Hạ đại thúc nấu cá hầm cải chua, bảo Bạch Sương mang tới cho ngươi ăn mấy miếng."
Lâm Thù Du gật đầu, nàng ấy vốn tưởng cá sẽ tanh lắm, nhưng Bạch Sương bưng thức ăn vào nàng lại cảm thấy cơn thèm ăn bất ngờ trồi lên, ăn gần hết thịt cá, còn thêm một chén cơm.
Tô Oanh không cho nàng ấy ăn quá nhiều, đói lâu ngày ăn quá nhiều sẽ có hại cho dạ dày.
"Vừa rồi Giang Dương tới, nói muốn hỏi thăm tình hình của ngươi, Hoàng thượng đuổi hắn đi rồi, nhưng để hắn yên tâm, ngày mai ngươi vẫn nên đích thân đi nói rõ ràng với hắn."
Lâm Thù Du hơi nhíu mày, không vui bĩu môi: "Ta cũng đâu phải trẻ con, có gì phải lo."
"Ngươi cứ giả bộ đi, trong lòng không chừng vui muốn nở hoa rồi." Bạch Sương tàn nhẫn vạch trần dáng vẻ trong ngoài bất nhất của Lâm Thù Du.
"Mấy ngày nay để Bạch Sương ở bên cạnh ngươi, ngồi một lát uống thuốc rồi nghỉ ngơi đi."
"Vâng."
Lúc Tô Oanh trở về chính điện, hai cái túi sữa nhỏ mới ra khỏi phòng tắm, trên người còn mang theo hơi ẩm nóng hổi.
"A nương, đi, chúng ta đi ngủ."
Tô Oanh nắm tay chúng đi vào nội điện.
Tiêu Tẫn ngồi dưới đèn nhìn sổ con, thấy họ đi vào thì thả sổ con xuống nhìn hai bé con chỉ mặc trung y, hắn nhíu mày, đứng dậy đi tới trước giường.
"Sao không mặc quần áo vào?"
"Phụ thân, đêm nay muốn chúng ta ngủ với a nương, người né qua chút đi." Nhị Bảo cảm thấy Tiêu Tẫn vướng bận nên đẩy hắn sang một bên.
Đại Bảo cũng nhân cơ hội lách qua bò lên giường.
Đôi mắt đen sáng quắc của Tiêu Tẫn rơi xuống người Tô Oanh.
Tô Oanh sửng sốt, ho nhẹ một tiếng nói: "Lâu rồi không gặp, ngủ một đêm, ngủ một đêm."
Nói xong nàng cũng nhanh chóng bò lên giường nằm xuống giữa hai đứa nhỏ.
Đám nhóc kia lập tức dính lấy nhau, mỗi người một bên dán sát vào ngực Tô Oanh.
Gân xanh trên trán Tiêu Tẫn giật giật, lạnh lùng hừ một tiếng rồi xoay người trở lại trước án, ngồi xuống tiếp tục xem tấu chương!
Nhưng mấy cái tấu chương này hắn đọc thế nào cũng không vào, nhất là khi nghe thấy tiếng thở đều đều trong nội điện, hắn ném tấu chương lên bàn.
Đúng là đáng giận!
Hoàng đế ai oán, nổi giận đùng đùng bước vào nội điện, ôm hai đứa trẻ đang ngủ đi thẳng.
Tô Oanh bị đánh thức, thấy Tiêu Tẫn ôm đứa bọn nhóc đi rồi nhưng khi về không nằm xuống, mà ngồi một mình bên giường thì nghi hoặc không thôi.
"Chàng không buồn ngủ à?"
"Không." Giọng nói trầm thấp mang theo một nỗi oán khí ngút trời.
Tô Oánh cảm thấy bầu không khí có gì đó không đúng, bèn ngồi dậy: "Tiêu Tẫn, chàng sao vậy?"
Tiêu Tẫn quay mặt sang một bên, giọng nói càng trầm hơn: "Ta lo chuyện quốc đại sự."
"Có chuyện gì nghĩ không thông à?"
"Nhiều lắm!"
Tô Oanh ngáp một cái, tựa cằm lên vai hắn hỏi: "Chuyện gì mà nghĩ mãi không thông? Nói ta nghe xem."
Tô Oanh chớp mắt, nàng thật sự không biết.
Tiêu Tẫn ghé mắt, hai người bốn mắt nhìn nhau, chóp mũi gần như sắp đụng phải chóp mũi: "Nàng thật sự không biết?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận