[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 971: Tặng Quà Cho Chàng (2)


Chương 971: Tặng Quà Cho Chàng (2)
Chương 971: Tặng Quà Cho Chàng (2)
Chương 971: Tặng Quà Cho Chàng (2)
Nhìn ánh mắt càng lúc càng ngây thơ của nàng, đáy lòng Tiêu Tẫn dâng lên một cảm giác thất bại vô lực, hắn tự tiêu cơn giận của mình, đẩy đầu nàng ra xa rồi đứng lên: "Không có gì, đi ngủ trước đi."
Tô Oanh nhíu mày, nàng rõ ràng cảm giác tâm trạng của Tiêu Tẫn rất bất ổn, nhưng thằng nhóc này lại không chịu nói, thật là!
"Khoan đã."
Tiêu Tẫn không quay đầu lại: "Sao vậy?"
Ngay sau đó, Tiêu Tẫn cảm giác có thứ gì đó được nhét vào tay mình.
Hắn cúi đầu nhìn, là một chiếc vòng tay khắc những hoa văn kỳ lạ.
"Đây là quà tặng cho chàng."
Bóng tối trong mắt Tiêu Tẫn dần dần tản đi, chợt xuất hiện một tia sáng.
Nhưng hắn vẫn cố gắng kìm nén khóe môi đang muốn bật lên một nụ cười thật tươi: "Không phải nói là không chuẩn bị sao? Chẳng lẽ nàng tìm bừa thứ gì đó có lệ ta à?"
"Sao vậy được, thứ này rất quan trọng, nhìn thấy ánh sáng xanh này không? Chỉ cần ta còn sống, ánh sáng xanh này sẽ sáng, tương tự, chiếc này của ta cũng thế." Tô Oanh kéo ống tay áo ra, trên cổ tay có một vòng tay giống như đúc.
"Ta cũng vậy, nên dù có xảy ra chuyện gì, chàng chỉ cần thấy hạt châu trên vòng tay vẫn có màu xanh lá cây, vậy chứng minh ta không sao."
Tiêu Tẫn nhìn vòng tay, vô cùng khó hiểu: "Vòng tay này đeo vào tay người khác cũng có tác dụng như vậy ư?"
"Đương nhiên là không, nó chỉ có tác dụng với chúng ta mà thôi. Chiếc vòng tay này là một cặp, trước khi mất đi tác dụng, nó chỉ phản ứng lại với chúng ta. Cho dù ngươi có tháo chiếc vòng tay ra mang cho người khác, dù đối phương có chết, ngươi không sao thì ánh sáng xanh trên vòng tay cũng sẽ không thay đổi."
Nàng khó khăn lắm mới tìm được vòng tay sinh mệnh này trong không gian, cũng chính việc rơi xuống đập nước khiến nàng sực nhớ đến nó.
Về phần nguyên lý của vòng tay, nó quá tiên tiến so với thời đại này, nàng không thể cho hắn một lời giải thích tường tận, hắn chỉ cần biết nó có tác dụng như vậy là đủ.
Tiêu Tẫn không kiềm chế được ý cười nơi khóe mắt, đuôi mắt cong lên: "Đeo cho ta đi."
Tô Oanh mở vòng tay, đeo lên cổ tay hắn: "Dính nước cũng không sao, cho nên dù tắm rửa cũng đeo được."
Tô Oanh đeo lên, nắm chặt lấy tay hắn, hai cái vòng tay xếp chung một chỗ trông vô cùng đẹp mắt.
Tiêu Tẫn nhìn bàn tay mười ngón đan vào nhau của hai người, cúi đầu cười ra tiếng, kéo nàng nằm xuống giường.
"Không phải chàng nói còn quốc gia đại sự phải giải quyết sao?"
"Giải quyết chuyện cá nhân trước đã."
Tô Oanh trở về, Tiêu Tấn khỏi bệnh, hôm sau triều đình khôi phục tảo triều.
Khi Tô Anh tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao.
Chu Khinh bưng đồ dùng vệ sinh cá nhân vào phòng hầu hạ Tô Oanh rửa mặt.
"Đám đại hoàng tử đâu rồi?"
"Bẩm nương nương, đại hoàng tử và tiểu quận chúa đã vào lớp từ sáng sớm."
Hôm qua Tô Oanh hồi cung Tiêu Tẫn cho hai người nghỉ một ngày, hôm nay phải đi học bình thường.
Tô Oanh ngáp một cái, đứa nào cũng bận việc của mình, như vậy cũng tốt, nàng còn phải vào không gian điều tra mấy cái xác cháy đen kia nữa, nếu thật sự không nghiên cứu ra được gì thì nàng chỉ có thể mang chúng ra ngoài chôn cất.
Ăn sáng xong, Tô Oanh đi thăm Lâm Thù Du, đang chuẩn bị về nội điện rồi vào không gian thì nội thị truyền lời liền chạy tới nói phủ Thừa tướng phái người đến đưa tin, nói Tô thừa tướng sắp không được, hy vọng Tô Oanh có thể trở về thăm.
Chuyện Thương Giang Tân Bá lúc trước là do Tô Ngọc Luân phụ trách, việc này Tiêu Tẫn có đề cập qua với nàng, nói người có trách nhiệm liên quan đều chịu tội liên đới, nhưng còn chưa động đến Tô Ngọc Luân.
Tô Oanh không hỏi cụ thể, Tô Ngọc Luân đã ở trong triều nhiều năm, uy tín của ông ta tuy kém Tĩnh quốc công nhưng cũng có lực răn đe nhất định, nếu Tiêu Tẫn vừa lên đã xử lý luôn Thừa tướng tiền triều, khó tránh khỏi khiến triều đình rung chuyển.
Bạn cần đăng nhập để bình luận