[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 973: Ông Ta Thật Sự Sắp Chết (2)


Chương 973: Ông Ta Thật Sự Sắp Chết (2)
Chương 973: Ông Ta Thật Sự Sắp Chết (2)
Chương 973: Ông Ta Thật Sự Sắp Chết (2)
Sau khi bước vào không gian, Tô Oanh đặt người xuống trước và bắt đầu tiến hành kiểm tra toàn diện cho ông ta.
Sau khi hoàn thành các hạng mục kiểm tra, nàng lại thả người ra rồi bước vào không gian để lấy kết quả.
Nhưng kết quả lại khiến nàng vô cùng bất ngờ.
Tô Ngọc Luân mắc một số bệnh của người ở độ tuổi trung niên nhưng chúng không gây tử vong, cũng không tìm thấy virus gây chết người trong cơ thể ông ta, quan trọng hơn là các cơ quan trong cơ thể ông ta đã có dấu hiệu hoại tử, gan xơ cứng, phổi cũng xuất hiện nhiều kết tiết cần được phẫu thuật cắt bỏ, đến vách dạ dày cũng chuyển sang màu đen.
Tô Oanh khó hiểu nhìn Tô Ngọc Luân, tại sao cơ thể ông ta lại biến thành dáng vẻ quỷ quái này?
Sau khi xem xét kết quả, Tô Oanh gọi quản gia của Tô gia vào.
Quản gia khom người với vẻ mặt cung kính: "Không biết nương nương gọi tiểu nhân vào có gì phân phó?"
"Hồi nương nương, bấy lâu nay bên người thừa tướng chỉ có nha hoàn đáng tin theo hầu." Ý của quản gia là người Tô Ngọc Luân sắp xếp theo hầu không liên quan gì đến hắn ta.
"Ông ấy bắt đầu bệnh nặng từ khi nào? Vết thương sau đó không phải đã gần như bình phục rồi sao?"
"Bẩm nương nương, chuyện này... Hơn một tháng trước tiểu nhân đã phát hiện Thừa tướng không ổn lắm."
Quản gia nói xong nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Tô Oanh, thấy nàng chẳng tỏ vẻ gì mới nói tiếp: "Thương thế lúc trước của thừa tướng đúng là sắp lành lại rồi, chỉ là sau đó có một lần thừa tướng không cẩn thận rơi xuống nước. Sau cú sốc và cơn cảm lạnh, sức khỏe của ông ấy đột ngột suy yếu, lúc ấy cũng mời thái y trong cung đến khám, thái y nói thừa tướng bị dọa, khí lạnh xâm nhập cốt tủy, phải chăm sóc thật kỹ vào, từ đó về sau, thừa tướng chưa từng rời khỏi gian phòng này, luôn nằm trên giường nghỉ ngơi. Nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà sức khỏe của ông ấy... càng chăm càng tệ."
Lời nói của quản gia khiến Tô Oanh cảm thấy bệnh tình của Tô Ngọc Luân càng kỳ lạ hơn.
Năm tiên hoàng bị ám sát ở chính điện, Tô Ngọc Luân bị đám sát thủ đả thương thành ra như vậy cũng chưa thấy ông ta bị dọa, lý gì một lần rơi xuống nước bị cảm lạnh lại có thể lấy mạng của ông ta?
Nàng không tin mấy lời này.
"Tô Ngọc Nhan đâu?" Trước đây nàng ta rất hay vây quanh Tô Ngọc Luân làm hiếu nữ, bây giờ Tô Ngọc Luân sắp chết rồi nàng ta ngược lại không thấy bóng dáng.
"Hồi nương nương, nhị tiểu thư ra phủ rồi." Tiêu Tẫn để Tô Ngọc Luân ngẫm nghĩ ở trong phủ chứ không nói người Tô gia không được phép rời khỏi phủ Thừa tướng.
"Nàng ta không thường xuyên đến đây à?"
"Dạ có ạ, nhị tiểu thư thường xuyên đến chỗ thừa tướng chăm bệnh."
Tô Oanh khẽ gật đầu, nàng nhất định phải tìm hiểu rõ ràng tình trạng của Tô Ngọc Luân: "Bắt đầu từ hôm nay, người trong viện đều ra ngoài hết cho ta, chỗ thừa tướng bổn cung sẽ phái người tới đây hầu hạ cả ngày."
Quản gia kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Tô Oanh, trên dưới Tô gia ai không biết hai cha con này có thù oán, Tô Oanh lại tới quan tâm sống chết của Tô Ngọc Luân?
Nhưng cũng đúng, Thừa tướng vẫn có chút thực lực, có phụ thân Thừa tướng ở đây, địa vị trong cung của nương nương sẽ càng thêm vững chắc.
Tô Oanh không quan tâm người phía dưới đang nghĩ gì, trước khi biết rõ ngọn nguồn sự tình, Tô Ngọc Luân không thể chết.
Quản gia nào dám cãi lại mệnh lệnh của Tô Oanh, lập tức phân phó đuổi tất cả ra ngoài.
Nhân cơ hội này, Tô Oanh vào nhà tiêm thuốc chữa bệnh cho Tô Ngọc Luân.
Tình huống hiện tại của ông ta đúng là khá khó giải quyết nhưng cũng không phải hoàn toàn hết thuốc chữa, chỉ cần còn có một hơi thở, nàng cũng có thể kéo người từ điện Diêm Vương về.
Sau khi dùng dược vật trị liệu, Tô Oanh gọi Chu Khinh tới, nàng đặt hai bình thuốc lên bàn: "Chu Khinh, bổn cung nhờ ngươi tạm thời ở lại phủ Thừa tướng chăm sóc cho Tô Thừa tướng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận