[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 974: Căn Bệnh Kỳ Quặc


Chương 974: Căn Bệnh Kỳ Quặc
Chương 974: Căn Bệnh Kỳ Quặc
Chương 974: Căn Bệnh Kỳ Quặc
Hai bình thuốc này mỗi ngày ngươi chia làm ba lần xay thành bột rồi đút cho ông ta, nếu ông ta thì ngươi lập tức phái người tới báo cho bổn cung biết, hiểu chưa?"
Chu Khinh trịnh trọng cất thuốc đi: "Nương nương yên tâm, nô tỳ sẽ chăm sóc cho Thừa tướng đại nhân thật tốt."
"Ừ."
Tô Ngọc Nhan hồi phủ đi tới ngoài viện của Tô Ngọc Luân thì phát hiện tôi tớ bên trong lục tục đi ra, nàng ta nghi hoặc hỏi: "Các ngươi không ở trong viện chăm sóc cho phụ thân mà chạy ra đây làm gì?"
Một nha hoàn khom người nói: "Hồi nhị tiểu thư, là hoàng hậu nương nương bảo chúng nô tỳ đi ra, nói là sau này không cần chúng nô tỳ chăm sóc lão gia nữa."
Mặt Tô Ngọc Nhan đầy vẻ sửng sốt: "Hoàng hậu tới?"
"Vâng, nương nương tới được một canh giờ rồi."
Tô Ngọc Nhan đẩy nha hoàn sang một bên đi vào, liếc mắt đã thấy Tô Oanh đang ngồi trong chính đường.
Bất ngờ đối diện với đôi mắt phượng trong trẻo nhưng lạnh lùng của Tô Oanh, tim Tô Ngọc Nhan đập thình thịch, suýt nữa nhảy vọt ra khỏi cổ họng.
"Ngươi, ngươi đến đây làm gì?"
"Làm càn, thấy Hoàng hậu nương nương còn dám vô lễ, còn không mau quỳ xuống!" Chu Khinh hừ lạnh, mặt Tô Ngọc Nhan tái nhợt, bực bội cắn răng tiến lên hành lễ với Tô Oanh.
"Thần nữ tham kiến nương nương, vừa rồi thần nữ nóng vội suýt va chạm nương nương, kính xin nương nương thứ lỗi."
"Bổn cung không so đo với kẻ ngốc."
Tô Ngọc Nhan nghe nàng nhục nhã như vậy, tức giận đến đỏ cả mắt, nhưng hôm nay Tô Ngọc Luân nằm trên giường, biết không có ai làm chỗ dựa cho mình, nàng ta không dám cứng đối cứng với Tô Oanh.
"Ngươi đi đâu vậy?"
Đáy mắt Tô Ngọc Nhan hiện lên một tia hoảng loạn, nhưng vì nàng ta cúi đầu nên Tô Oanh không nhìn thấy, chỉ cảm giác hơi thở của nàng ta hơi dồn dập, trông chẳng khác nào đang chột dạ: "Tô Ngọc Nhan, cha ngươi ở trong phủ không rõ sinh tử, ngươi còn có lòng dạ nhàn nhã ra khỏi phủ?"
Tô Ngọc Nhan ngẩng đầu mím môi nói: "Thần nữ ra khỏi thành đến miếu cầu phúc cho phụ thân, nếu Hoàng hậu nương nương không tin có thể hỏi tùy tùng hôm nay theo thần nữ ra khỏi phủ."
Mí mắt Tô Oanh miễn cưỡng nâng lên: "Bổn cung không quan tâm ngươi ra khỏi phủ làm gì, ngươi tốt nhất nên thành thật một chút."
Uy hiếp nàng ta!
Tô Ngọc Nhan ước gì được xé nát bộ mặt ngạo mạn của Tô Oanh, nhưng nàng ta không dám, cũng không có năng lực nên đành nhẫn nhịn: "Nương nương yên tâm, thần nữ một lòng nghĩ đến phụ thân, tuyệt đối sẽ không làm bất cứ chuyện gì không nên làm."
Tô Oanh nhìn sắc trời rồi đứng lên: "Từ hôm nay trở đi ngươi không cần tới đây, bổn cung sẽ phái người chăm sóc Tô Ngọc Luân, đừng bất chấp xông vào, người của bổn cung sẽ ném ngươi ra ngoài."
Tô Ngọc Nhan nghe thế thì sao mà bằng lòng: "Ý của nương nương là gì? Ngươi vừa yêu cầu ta chiếu cố phụ thân, bây giờ lại không cho ta tới gần, rốt cuộc ngươi muốn gì? Phụ thân ta đã thành thế này, ngươi vẫn không chịu buông tha ông ấy sao?"
Tô Oanh không thèm nói thêm lời nào với nàng, chỉ bảo Chu Khinh đẩy người ra ngoài.
Tô Ngọc Nhan tránh không thoát, đành trơ mắt nhìn cửa viện của Tô Ngọc Luân bị cấm quân đóng lại.
Trước khi đi Tô Oanh chỉ lạnh lùng bỏ lại một câu: "Đừng quên lời bổn cung nói, nếu không ta sẽ đánh gãy chân của ngươi."
Tô Ngọc Nhan tức chết, đuổi theo sau lưng Tô Oanh hận không thể xông lên đánh chết nàng.
Nhưng khi Tô Oanh đột ngột dừng lại, nàng ta sợ hãi hét lên một tiếng, loạng choạng ngã chổng vó.
Tô Oanh chán ghét liếc nàng ta một cái: "Bổn cung đi rồi, không cần hành lễ lớn như vậy."
Tô Oanh nghênh ngang rời đi, nha hoàn mới dám đi lên đỡ Tô Ngọc Nhan dậy: "Nhị tiểu thư, người không sao chứ?
Tô Ngọc Nhan trở tay tát một cái vào mặt nha hoàn: "Tiện nhân, bổn tiểu thư nằm trên đất lâu như vậy cũng không biết lại đây đỡ, các ngươi rõ ràng chỉ muốn thấy ta xấu mặt! Bổn tiểu thư tuyệt đối không để các ngươi được như ý!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận