[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 975: Nhớ Nàng (1)


Chương 975: Nhớ Nàng (1)
Chương 975: Nhớ Nàng (1)
Chương 975: Nhớ Nàng (1)
Tô Ngọc Nhan trở lại trước viện Tô Ngọc Luân, toan muốn xông vào nhưng cấm quân canh ở ngoài cửa, nàng ta vốn không làm gì được, mặc cho nàng ta nói một tràng, cấm quân cũng không mảy may tránh đi.
"Nơi này là phủ Thừa tướng, bổn tiểu thư là con gái của Tô thừa tướng, ta muốn vào chăm sóc cha ta, các ngươi dựa vào đâu mà cản ta!"
Chu Khinh đi ra khỏi sân, lạnh lùng nhìn Tô Ngọc Nhan: "Tô nhị tiểu thư yên tâm, Hoàng hậu sẽ phái thái y trong cung đến dốc lòng chăm sóc cho Thừa tướng trong mười hai giờ, tin là không bao lâu nữa Tô thừa tướng sẽ có chuyển biến tốt đẹp."
Trong mắt Tô Ngọc Nhan xẹt qua một tia hoảng sợ: "Trước đây Hoàng hậu có hiềm khích với phụ thân, sao ta dám tin nàng thật sự sẽ không làm hại phụ thân?"
Chu Khinh nghe vậy thì sa sầm mặt: "Tô nhị tiểu thư vẫn nên chú ý lời nói thì tốt hơn, chỉ bằng những lời vừa rồi, ta có thể vả miệng ngươi!" Nói xong, nàng ta lui về sân lạnh lùng nói: "Đóng cửa viện lại, không có sự cho phép của nương nương, bất luận kẻ nào cũng không được vào."
"Vâng."
Nhìn cửa viện đóng chặt, Tô Ngọc Nhan gấp đến độ giậm chân, chạy đi tìm người Tô gia hỗ trợ, nhưng cả đám Tô lão phu nhân đều không muốn tham gia, bây giờ Tô Oanh là hoàng hậu được sủng ái, đắc tội nàng thì có ích gì cho họ?
Sau khi bị từ chối, Tô Ngọc Nhan lại đến phòng bếp, giờ này, phòng bếp đã chuẩn bị xong bữa tối.
"Canh thuốc của lão gia đâu, đã nấu xong chưa?"
Quản sự phòng bếp lớn thấy Tô Ngọc Nhan đến thì cười nịnh nọt tiến lên.
"Nhị tiểu thư sao lại tới đây, nơi này bẩn thỉu sợ làm bẩn giày thêu của ngài."
Tô Ngọc Nhan hơi nâng cằm lên: "Canh của phụ thân đâu? Hầm xong chưa?"
"Hồi nhị tiểu thư, vừa rồi quản gia tới một chuyến, nói từ hôm nay trở đi phòng bếp lớn không cần phải nếu bất cứ món gì cho lão gia nữa, nói là đầu bếp riêng trong viện sẽ chuẩn bị cho ngài ấy."
Tô Ngọc Nhan hơi biến sắc: "Bọn họ có ý gì, rõ hoàn toàn muốn khống chế phụ thân!"
Quản sự không dám nói tiếp, hổ đấu với sài lang, những tôm binh cua tướng như họ không bị cuốn vào mới là may mắn nhất.
Tô Ngọc Nhan không nhờ ai mắng Tô Oanh, chỉ thấy tức trong lòng, tiện nhân này lại muốn phá hỏng chuyện tốt của nàng ta!...
Khi Tô Oanh trở lại hoàng cung thì trời đã sẩm tối.
Suốt quãng đường nàng chỉ nghĩ về kết quả kiểm tra của Tô Ngọc Luân, mãi cho đến khi trở lại Phượng Loan cung, Đại Bảo gọi nàng vài tiếng nàng mới lấy lại tinh thần.
"Tễ nhi học xong rồi à?" Đại Bảo gật đầu: "Chờ nương về cùng nhau ăn tối."
Đại Bảo nắm tay Tô Oanh vào phòng, Tiêu Tẫn và Nhị Bảo ngồi đang ghế chờ nàng về.
Tiêu Tẫn nhìn vẻ mặt trầm tư của nàng, hỏi: "Đang nghĩ cái gì mà tập trung vậy?"
Tô Oanh đi tới ngồi xuống cạnh hắn, nói: "Tình huống của Tô Ngọc Luân đúng là không ổn, khiến ta rất bất ngờ."
Tô Oanh cảm thấy tình huống không ổn, vậy nhất định là cực kỳ không tốt.
"Có cứu được không?" Tiêu Tẫn múc cho nàng một chén canh móng hoa.
Tô Oanh nhíu mày: "Có, chỉ là tò mò, ta đã bảo cấm quân phong tỏa cái viện kia, để Chu Khinh ở đó trông chừng, ngày mai lại cử hai thái y qua đó xem."
Tiêu Tẫn gật đầu: "Trẫm cũng hỏi thăm thám tử bên kia, tạm thời chưa phát hiện có gì bất thường, ngoại trừ Tô Ngọc Nhan thường xuất phủ đến chùa miếu cầu phúc."
Tô Oanh uống canh trong bát, ngẩng đầu nhìn Tiêu Tẫn, tình hình hiện tại của Tô Ngọc Nhan cũng không tốt, nhưng chỉ cần có Tô Ngọc Luân ở đây, nàng ta vẫn là nhị tiểu thư phủ Thừa tướng, chỉ cần nàng ta không làm gì cả, muốn nửa đời sau cơm áo không lo không phải là việc khó.
Chỉ cần nàng ta không ngu xuẩn, không làm mấy chuyện tổn thương Tô Ngọc Luân.
Nhưng nếu nàng ta thực sự là đồ ngu thì sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận