[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 977: Nữ Nhân Tôn Quý Nhất (1)


Chương 977: Nữ Nhân Tôn Quý Nhất (1)
Chương 977: Nữ Nhân Tôn Quý Nhất (1)
Chương 977: Nữ Nhân Tôn Quý Nhất (1)
"Nơi này không nên ở lâu, nhị tiểu thư nên rời đi càng sớm càng tốt."
"Được, ta đi đây."
Tô Ngọc Nhan rời đi, sắc mặt Lưu chưởng quỹ lập tức sa sầm, tìm thân tín đến dặn dò: "Đi, truyền tin cho công tử, nói tướng phủ bên kia có biến."
"Vâng."
Sau khi Tô Ngọc Nhan trở lại tướng phủ, người theo dõi nàng ta nhanh chóng xoay người ẩn sau ngõ nhỏ.
Đêm đó, tin tức Tô Ngọc Nhan đến Ngọc Hương Lâu đưa tới chỗ Tô Oanh.
Tô Ngọc Nhan là người rất chú trọng thể diện, lại tự xưng thanh cao, nếu không có chuyện quan trọng thì ban ngày ban mặt sao dám chạy đến nơi đó?
"Nàng đi vào gặp ai, nói cái gì ngươi biết không?"
Chu Khinh lắc đầu: "Ngọc Hương Lâu được canh gác nghiêm ngặt, người nô tỳ phái đi không dám liều lĩnh theo vào sợ sẽ đánh rắn động cỏ."
"Ừ, không cần hành động hấp tấp, tiếp tục nhìn theo dõi sát sao nàng ta là được."
"Vâng."
"Tình trạng của thừa tướng đã tốt hơn chưa?"
"Bẩm nương nương, tạm thời còn chưa có khởi sắc rõ ràng."
Trước khi Chu Khinh xuất cung, Tô Oanh lại đưa cho nàng ta một loại thuốc khác để đút cho Tô Ngọc Luân, nếu uống thuốc này cũng không có khởi sắc thì nàng lại phải ra cung một chuyến.
Sau khi Chu Khinh rời đi, Tô Oanh đi đến Ngự Hoa Viên, bên cạnh chuồng giam giữ hai con chó sói có một chiếc lồng gỗ cao bằng hai người cộng lại, trong lồng có một con chim ưng đưa thư cao cỡ nửa người.
Tô Oanh mở lồng bắt con chim ưng đưa thư ra, cột chắc ống trúc dưới một bên cánh mở rộng rồi thả nó bay đi.
Đêm đó chim ưng đã bay về.
Tô Oanh đã ăn cơm tối, trong lúc đám người Tiêu Tẫn đang tắm, nàng đi ra Ngự Hoa Viên lấy thư trên cánh chim ưng ra, dưới ánh sáng mờ mờ của đèn lồng da dê, nàng có thể nhìn rõ chữ viết trên đó.
Đọc xong, Tô Oanh cất kỹ lá thư đi rồi quay về Phượng Loan cung.
Tiêu Tẫn mặc một cái áo bào màu xanh nhạt khoan thai nửa nằm nửa ngồi trên ghế xem tấu chương, nghe thấy tiếng động, hắn ngước mắt liếc nhìn nhàn, thấy nàng còn chưa cởi cung trang ra, hắn hỏi: "Không đi tắm à?"
"Bây giờ đi."
Nhìn bóng lưng nàng đi vào phòng tắm, Tiêu Tẫn nhíu mày.
Lúc Tô Oanh tắm rửa xong đi ra ngoài, Tiêu Tẫn đặt tấu chương trong tay xuống, chủ động cầm khăn trên tay nàng lau khô tóc giúp nàng.
"Vừa rồi đi đâu vậy?"
"Đến Ngự Hoa Viên lấy đồ."
Tiêu Tẫn nhíu mày: "Đêm hôm khuya khoắt, Ngự Hoa Viên có gì mà lấy?"
"Có chuyện này trước giờ ta chưa từng nói với chàng, chàng còn nhớ Hồng Ma không?"
Tất nhiên Tiêu Tẫn còn nhớ, lúc trước Hồng Ma là một thanh đao sắc trong tay Tiên Hoàng, hắn vốn định đối phó với cái tổ chức giang hồ muốn chen chân vào tranh chấp triều đình từ lâu rồi, chẳng qua dạo này xảy ra quá nhiều chuyện nên chưa có thời gian xử lý.
"Ừ, sao vậy?"
"Bị ta thu nạp rồi."
"Cái gì?" Tiêu Tẫn còn tưởng hắn nghe nhầm.
Tô Oanh ngáp một cái, nói: "Ta nói là, bây giờ ta là thủ lĩnh Hồng Ma, hiểu chưa?"
Nghe thì hiểu nhưng sự thật này vẫn khiến Tiêu Tẫn vô cùng kinh ngạc: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Sau khi được người dân trên đảo cứu, thiếp lại lên đảo gặp thủ lĩnh cũ của Hồng Ma, hắn bị người ta phản bội, sau đó đã nhận ta làm chủ, cam tâm tình nguyện giao Hồng Ma vào tay thiếp."
Cho nên lúc hắn ở kinh thanh lo lắng muốn chết vì an nguy của nàng thì nàng ở bên ngoài vui vẻ nhận đàn em? Lại còn là một đống lớn?
"Hai con chim ưng đưa thư nàng nuôi trong Ngự Hoa Viên dùng để truyền tin cho Hồng Ma?"
"Ừ, Chu Kinh nói hôm nay phát hiện Tô Ngọc Nhan đến hoa lâu, thiếp cảm thấy khó hiểu nên truyền tin cho người Hồng Ma đi thăm dò người phía sau hoa lâu kia là ai."
"Tra ra nhanh vậy sao?"
"Ừ, là trưởng tử của Giang Ninh vương, Tiêu Thế Hàng."
Từ khi Tiên Hoàng đăng cơ, Giang Ninh vương vẫn ở lại kinh thành làm một Vương gia nhàn tản, không phải lúc trước chưa từng nhậm chức trên triều nhưng bởi vì làm việc quá lười biếng, gây ra nhiều vấn đề rắc rối nên Tiên Hoàng đuổi ông ta về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận