[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 978: Nữ Nhân Tôn Quý Nhất (2)


Chương 978: Nữ Nhân Tôn Quý Nhất (2)
Chương 978: Nữ Nhân Tôn Quý Nhất (2)
Chương 978: Nữ Nhân Tôn Quý Nhất (2)
Để trấn an ông ta và không để người đời nắm thóp, Tiên Hoàng còn ban thưởng đất phong, nhưng mấy năm nay Giang Ninh Vương không hề đến đất phong mà vẫn ở lại kinh thành.
Hai nhi tử của ông ta đều không vào triều làm quan, trưởng tử Tiêu Thế Hàng làm kinh doanh, thứ phụ trách quản lý đất phong, mấy năm nay quả thực không xảy ra vấn đề gì.
Tiêu Thế Hàng mở hoa lâu cũng không sao, vấn đề là tại sao Tô Ngọc Nhan lại có quan hệ với hắn ta. Nếu Tiêu Thế Hàng thích Tô Ngọc Nhan, với thân phận trưởng tử của Giang Ninh vương hoàn toàn có thể đến phủ cầu hôn, hoàn toàn không cần lén lén lút lút không muốn người biết như vậy.
Nếu nói trong đó không có chuyện gì khuất tất thì Tô Oanh hoàn toàn không tin.
Mà ngay khi nàng vừa phong tỏa sân viện của Tô Ngọc Luân nàng ta đã đến hoa lâu, chẳng lẽ Tô Ngọc Luân biến thành như vậy thật sự là do Tô Ngọc Nhan giở trò?
Trước khi mọi chuyện chưa rõ ràng, Tô Oanh không thể nào kết luận được.
Nhưng mà nghĩ thế nào cũng không thông được: "Nếu Tô Ngọc Luân chết, người được lợi nhất là ai?"
Tiêu Tẫn hơi nhíu mày, cầm cây lược gỗ chải mái tóc dài đến eo của nàng.
Mặc kệ văn thần hay võ thần thì cũng phải có một người đứng đầu, mấy năm nay Tô Ngọc Luân làm quan trong triều đã lôi kéo được một nhóm người đi theo ông ta. Bây giờ nhóm người này đứng ở phe đối đầu với Tĩnh Quốc công, nếu Tô Ngọc Luân rơi đài, chắc chắn phe Tĩnh Quốc công được lợi nhiều nhất.
"Tô Ngọc Luân vừa chết thì văn thần trong triều sẽ dần dần hướng về Tĩnh Quốc công. Đến lúc đó sẽ là một nhà độc đại, bây giờ Tĩnh Quốc công một lòng vì nước, nhưng ai đảm bảo con cháu đời sau của ông ta sẽ không hai lòng?
Đây là nguyên nhân lớn nhất mà Tiêu Tẫn không động vào Tô Ngọc Luân, đạo của đế vương là dùng người và suy tính.
Nhưng dù là thế lực của Tô Ngọc Luân hay Tĩnh Quốc công thì cũng có liên quan gì đến Giang Ninh vương phủ?
Màn đêm buông xuống, những con đường hoa và ngõ hẻm ở Đông Thành dần trở nên sôi động, trái ngược hoàn toàn với sự vắng vẻ ban ngày.
Tiêu Thế Hàng ăn mặc sang trọng ngồi trong một căn phòng bí mật sau lầu Ngọc Hương như thể đang chờ đợi gì đó.
Một lát sau, cửa phòng bị đẩy ra, một bóng dáng mảnh mai đi vào.
Nàng ta đội mũ sa che mặt khiến người ta không nhìn rõ dung mạo bên trong.
Thấy người tới, Tiêu Thế Hàng đứng lên nghênh đón, mặc dù hắn ta đã cố kìm nén tâm trạng nhưng vẫn không khó nhìn ra sự kích động trong mắt.
"Dung Nhi." Tiêu Thế Hàng nắm tay nữ tử mới tới.
Vẻ mặt người tới vẫn lạnh lùng, nàng ta chậm rãi rút tay ra rồi lùi lại một bước: "Xin Đại công tử tự trọng."
Nhìn bàn tay bị ghét bỏ, Tiêu Thế hàng cảm thấy trái tim hắn ta cũng trống trải theo.
Nhưng hắn ta nhanh chóng thu liễm cảm xúc và ngồi xuống đối diện người mới đến.
"Bên phủ Thừa tướng xảy ra chút chuyện bất ngờ, Hoàng hậu phái người phong tỏa sân viện của Tô Ngọc Luân, tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?"
Người tới hơi nhíu mày, nhưng nhanh chóng giãn ra: "Không sao, chết chỉ là chuyện sớm muộn thôi."
"Nghe nói y thuật của Hoàng hậu nương nương vô cùng xuất chúng, vạn nhất..."
"Không có vạn nhất, hắn chắc chắn phải chết!"
Nghe ngữ khí kiên định của nàng ta, Tiêu Thế Hàng vững tâm hơn, từ khi quen biết nàng ta, những chuyện nàng ta nói cần phải làm thì không chuyện nào không làm được.
"Được, ta tin nàng."
"Tô Ngọc Nhan vô dụng rồi, ngươi có lưu lại sơ hở gì chỗ nàng ta không?"
Tiêu Thế Hàng lắc đầu: "Không có."
"Tốt, mọi chuyện cứ làm theo kế hoạch, trong khoảng thời gian này ngươi cần làm cái gì thì cứ làm, đừng để người khác cảm thấy bất thường." Nói xong, nàng ta lập tức đứng lên định rời đi.
Tiêu Thế Hàng vội vàng tiến lên một bước ngăn người lại: "Nàng sống trong phủ thế nào rồi? Ta nghe nói mẹ kế lại muốn nghị hôn cho nàng phải không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận