[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 980: Không Ai Có Thể Ngăn Cản (2)


Chương 980: Không Ai Có Thể Ngăn Cản (2)
Chương 980: Không Ai Có Thể Ngăn Cản (2)
Chương 980: Không Ai Có Thể Ngăn Cản (2)
Ba ngày sau, Tô Ngọc Luân tỉnh lại.
Sau khi nhận được tin, Tô Oanh đã đến phủ Thừa tướng.
Dù tỉnh lại nhưng thân thể Tô Ngọc Luân vẫn cực kỳ suy yếu, mở miệng nói chuyện cũng rất tốn sức.
Tô Oanh lấy ngân châm ra đâm vào ngực Tô Ngọc Luân.
Tô Ngọc Luân từ từ cảm giác ngứa ran khắp người, vốn tưởng Tô Oanh muốn giết ông ta nhưng chẳng mấy chốc đã cảm thấy tinh thần tỉnh táo hơn nhiều.
"Ngươi, nghiệt nữ, ngươi dám hại chết cha ngươi!"
Thấy Tô Ngọc Luân có thể nói chuyện, Tô Oanh rút ngân châm ra đưa cho Chu Khinh.
"Hại chết ông? Nếu không có bản cung thì bây giờ ông đã xuống điện Diêm Vương báo danh rồi, đường đường là Thừa tướng quyền cao chức trọng chẳng qua cũng vẫn bị người đưa vào tròng thôi."
Lời mỉa mai của Tô Oanh khiến ông ta vô cùng tức giận, nhưng càng nhiều hơn là kinh hãi: "Ngươi nói vậy là sao?"
"Chẳng lẽ ông không cảm giác mình là người sắp chết rồi sao? Nếu không có thuốc của bản cung thì ông đã chết lâu rồi.
Tất nhiên Tô Ngọc Luân cũng phát hiện thân thể mình bất thường, chẳng qua lúc ông ta phát hiện ra thì đã không kịp rồi.
Ông ta chẳng động đậy được, thậm chí sức để nói cũng không có, chỉ có thể nằm trên giường mặc người chém giết.
"Ngươi! Ngươi mà lại có lòng tốt cứu ta sao?" Tô Ngọc Luân biết Tô Oanh không thể đồng lòng với ông ta.
Tô Oanh rũ mắt, lạnh lùng nhìn ông ta: "Ta chỉ tò mò, thủ đoạn của ai mà lại cao tay như vậy, có thể vô thanh vô tức biến ông thành thế này."
Tô Ngọc Luân cũng muốn biết!
Chuyện bếp núc trong phủ hiện tại cho lão phu nhân, mẹ ruột ông ta quản lý, bà ta còn cần dựa vào ông ta để hưởng vinh hoa phú quý, khả năng ra tay với ông ta gần như bằng không. Còn tên đệ đệ không ra gì kia, chức vị Thừa tướng của ông ta không phải cha truyền con nối, nếu ông ta chết, đệ đệ vô dụng của ông ta cũng chẳng chống đỡ được Tô gia. Có ông ta ở đây, bọn họ là thế gia thượng lưu hàng đầu kinh thành, không có ông ta thì bọn họ chẳng là cái gì cả. Tóm lại thì khả năng bọn họ ra tay với ông ta cực kỳ nhỏ.
"Ta bị người ta hạ độc?"
Tô Oanh lắc đầu: "Không tra ra độc tố cụ thể, nhưng nội tạng của ông xuất hiện triệu chứng suy yếu."
"Thế rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Tô Oanh cười lạnh: "Có lẽ ông có thể hỏi nữ nhi ngoan mà trước giờ ông vô cùng yêu thương."
Con ngươi Tô Ngọc Luân co rút lại.
Tô Oanh khoát tay, Chu Khinh lập tức đỡ Tô Ngọc Luân ngồi dậy.
Nói thật, nàng không phải người kiên nhẫn, nàng vốn muốn thả dây câu dài bắt cá lớn, chẳng qua câu nói tối qua của Tiêu Tẫn vô cùng có lý.
Hắn nói, nếu Tô Ngọc Luân chết thì Tô Ngọc Nhan còn tác dụng gì nữa? Có thể trông cậy một quân cờ sắp bị vứt bỏ có tác dụng gì
Nàng cảm thấy rất có lý nên đã truyền tin cho Chu Khinh, để nàng ta vào phòng Tô Ngọc Nhan tìm xem có vật gì khả nghi không, thế mới phát hiện lúc đi ngủ nàng ta vẫn nắm chặt một cái trâm gỗ.
Tô Ngọc Nhan xuất thân hiển quý, có vật gì tốt chưa từng thấy, sao lại để ý đến một cái trâm gỗ như vậy? Chỉ có một khả năng duy nhất là vật này do một người rất quan trọng với nàng ta đưa cho.
Thế nên hôm nay vừa đến phủ Thừa tướng nàng đã bảo Chu Khinh bắt giữ Tô Ngọc Nhan.
Lúc bị bắt đến trước mặt Tô Oanh, Tô Ngọc Nhan giận dữ chất vấn: "Hoàng hậu nương nương đừng có khinh người quá đáng! Ngươi phong tỏa sân viện âm mưu hại phụ thân thì cũng thôi đi, vậy mà bây giờ còn làm tổn thương người vô tội. Rốt cuộc chúng ta đã làm sai chuyện gì khiến nương nương đối xử với chúng ta như vậy?"
Tô Oanh lấy cái trâm gỗ trong người ra, thản nhiên vuốt ve. Nhìn thấy trâm gỗ, Tô Ngọc Nhan vô cùng kinh ngạc, nàng ta giãy giụa muốn lao lên cướp lấy nhưng lại bị cấm quân áp chế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận