[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 987: Bám Váy Nữ Nhân (1)


Chương 987: Bám Váy Nữ Nhân (1)
Chương 987: Bám Váy Nữ Nhân (1)
Chương 987: Bám Váy Nữ Nhân (1)
Gân trên trán Tiêu Tẫn giật giật.
"Hoàng thượng, cầu người thành toàn, vi thần xin thề, tuyệt đối sẽ không để nương nương biết chuyện thuở nhỏ người đi đào trứng chim ở trên cây té ngã, mông ngồi đúng vào đống phân chó, hay chuyện người bắt cá mà đẩy cả tổ hoàng đế xuống ao..."
"Chu Lâm, ngươi im miệng cho trẫm!"
Hai khắc sau, Tô Oanh ngồi trên kiệu đến trước cửa Ngự thư phòng.
Nàng bước xuống khỏi kiệu, Chu Lâm đã đợi sẵn ngoài cửa, nhanh chóng tiến lên, dừng lại cách Tô Oanh ba bước.
Tô Oanh nhìn người trước mặt mà sững sờ một lúc.
Hắn ta mặc một chiếc áo bào rộng màu trắng bạc, lưng thắt đai ngọc làm giảm bớt vẻ nghiêm nghị của quan bào, khiến người ta thoạt nhìn cảm thấy có thêm mấy phần phong độ của người trí thức chỉ có trên người công tử anh tuấn. Ánh mắt Tô Oanh chạy dọc theo quan bảo lên trên, khi chạm đến đôi mắt xanh đén, đầy tia máu của Chu Lâm thì vẻ mặt trở nên rất đỗi kinh ngạc.
"Chu Lâm, ngươi ăn nhầm thuốc à?" Không chỉ có đôi mắt đỏ ngầu mất hồn, mà gò má trước kia đầy đặn sung mãn giờ đây cũng gầy sọp hẳn đi, gương mặt đen xì vàng vọt, đâu còn dáng vẻ phong lưu như trước nữa?"
Chu Lâm thề, suốt hai mươi mấy năm qua, chưa bao giờ hắn ta nghe được tiếng nói nào nghe hay như của Tô Oanh lúc này.
"Nương nương... người, người thật sự còn sống!"
Tô Oanh cau mày: "Mắt ngươi đỏ thành thế kia, là vì khóc tang ta à?"
Chu Lâm kêu "oa" một tiếng rồi khóc ầm lên.
Hắn ta khóc đến là thảm thiết, khóc não nề, khóc tới trời long đất lở, khiến mọi người xung quanh dồn dập ngó lại xem, không biết lại tưởng Tiêu Tẫn chém đầu cả nhà hắn ta rồi!
Tiêu Tẫn thật sự thấy quá mất mặt, ra lệnh cho cấm quân vác hắn ta vào Ngự thư phòng, đóng cửa điện lại, ngăn cách tất cả ánh nhìn tò mò thắc mắc ở bên ngoài.
"Chu Lâm, ngươi câm miệng cho trẫm!"
Chu Lâm vẫn nhắm mắt mà khóc.
Tô Oanh xoa xoa mi tâm đau nhức: "Còn không câm miệng, ta sẽ coi người là cầu mà đá đấy."
Tiếng khóc của Chu Lâm đột ngột dừng lại, hắn ta nhìn Tô Oanh với vẻ mặt vừa tủi thân lại vừa mừng rỡ, bộ dạng tiểu tức phụ kia khiến Tô Oanh rất buồn nôn.
Tô Oanh ngồi xuống ghế: "Nghe nói ngươi nhất định muốn gặp bổn cung? Nói đi, có chuyện gì?"
Chu Lâm thút tha thút thít: "Vi thần, vi thần chỉ muốn... Được gặp mặt nương nương vẫn còn sống nguyên vẹn..."
Mi tâm Tô Oanh giật giật: "Rồi sao nữa?"
Chu Lâm giương mắt nhìn Tô Oanh chằm chằm, dường như muốn xác nhận nàng thật sự còn sống, trời mới biết lúc chứng kiến Tô Oanh rơi xuống đập nước, trái tim hắn ta bị bóp nghẹt kinh khủng thế nào.
Chỉ cần nhắm mắt lại, cảnh tượng Tô Oanh rơi xuống đập vẫn luôn hiện ra trong đầu hắn ta, khi đã tỉnh dậy rồi, hắn ta chỉ còn một ước muốn, đó là tìm thấy Tô Oanh, dù là còn sống hay đã chết!
Hắn ta thật sự không ngờ được, mình có thể gặp lại nàng còn sống!
Sau khi bình phục, việc đầu tiên hắn ta muốn làm là tiến cung cầu kiến Tô Oanh nhưng lại bị Tiêu Tẫn từ chối, mãi tới hôm nay hắn ta mới có cơ hội lợi dụng cơ hội lúc lên triều!
Có điều, Chu Lâm nhanh chóng cảm thấy sau lưng lạnh toát, hắn ta không dám ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Tẫn, cực kỳ cơ trí thấy được rồi thì thu tay, bắt đầu hỏi Tô Oanh một số chuyện về vật liệu dùng để vá đập.
Sau mùa lũ, triều đình dự định sẽ sửa chữa lại đoạn đập cũ, không thể để những vật dùng để tu bổ còn ở đó mãi được.
"Thứ đó dễ xử lý, các ngươi chỉ cần đổ một ít giấm lên là nó sẽ tan ra thôi."
Chu Lâm không ngờ lại đơn giản đến thế, rốt cuộc cũng hiểu ra đó là thứ gì mà lại có độ dính mạnh đến vậy.
Chu Lâm còn muốn nói gì đó thì đã bị Tiêu Tẫn thẳng thừng gọi cấm quân tới, khiêng hắn ta ra ngoài.
Ngự thư phòng rốt cuộc cũng yên tĩnh trở lại.
Tô Oanh vô cảm: "Sao hắn có thể làm quan lâu như vậy được?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận