Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1527. Làm Quen Với Nhau


Đánh dấu
Một giây sau.
Toàn bộ thành phố.
Tất cả mọi thứ.
Đều biến thành tro bụi.
Chỉ còn lại một bãi đổ nát.
Chỉ còn lại phế tích của thành phố.
Trăm vạn sinh linh đều đã bị giết chết.
Giữa những tòa nhà chi chít san sát nhau, chỉ có một thiếu nữ quỳ chân ngây dại trên mặt đất.
Những ngôi sao băng đang giáng lâm kia giống như là đã chạy trốn khỏi thành phố chết này.
"Không..."
“Ta đã nói không được thương tổn bất kỳ người nào, vì sao vẫn…”
Sắc mặt thiếu nữ tái nhợt, cảm xúc bên trong đôi mắt dần dần khô cạn.
Thế giới biến thành vô số đường cong nhỏ dày đặc, phân tán đi trước mắt Cố Thanh Sơn.
Một khoảng trống không.
Lại một thế giới khác đột nhiên xuất hiện, đón nhận Cố Thanh Sơn bước vào trong đó.
Bên bờ sông.
Dưới bóng cây.
Cố Thanh Sơn đã trở về.
Trương Anh Hào, Diệp Phi Ly đứng cạnh hắn, Dạ Như Hi đối mắt với hắn.
Dự Như Hi mang theo một vẻ mặt căng thẳng và chờ mong, nói: “Anh nói… các anh là đồng loại của tôi?”
“Đúng, hiện tại cô có thể khống chế sức mạnh của cô không?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Một câu hỏi đã đi trúng ngay vào vấn đề.
Nếu như không phải là đồng loại thì làm sao có thể hỏi một câu như vậy?
Đôi mắt Dạ Như Hi sáng lên.
Cô do dự nói: “Xin hãy chứng minh các anh là đồng loại của tôi.”
Cố Thanh Sơn đưa mắt với Trương Anh Hào.
“Dùng thuật triệu hồi mạnh nhất của cậu, nếu không cô ấy sẽ không tin chúng ta.” Hăn truyền âm nói với Trương Anh Hào.
Trương Anh Hào ngầm hiểu, từ hư không rút ra một thẻ bài.
“Yên tâm, tôi mời Vương giả của bộ bài Ám Sát tới đây.”
Anh ta im lặng truyền âm lại rồi vung tay ném thẻ bài ra ngoài.
Ầm!
Mặt đất rung động.
Chỉ thấy một con thằn lằn màu xanh lục dài mấy trăm mét xuất hiện trước mặt ba người.
So với lần trước khi Cố Thanh Sơn nhìn thấy thì con thằn lằn ở trước mắt này dường như đã có một sự thay đổi nào đó…
Nó trở nên mạnh hơn.
“A, Tiểu Anh Hào, ngươi tìm ta?”
Thằn lằn màu xanh phun ra sương mù có màu sắc sặc sỡ, há miệng ra hỏi.
“Có một người bạn của ta muốn gặp ngươi.” Trương Anh Hào nói.
Anh ta và Cố Thanh Sơn, Diệp Phi Ly cùng nhìn về phía Dạ Như Hi.
Dạ Như Hi có vẻ hơi hoang mang, tự lẩm bẩm: “Vì sao lại nhỏ yếu như vậy?”
Cô dứt khoát nhìn Trương Anh Hào, hỏi: “Loại bò sát nhỏ bé yếu đuối này chính là tồn tại mà anh có thể triệu hồi?”
Thế giới yên tĩnh.
Ba người còn chưa kịp mở miệng thì khí thế toàn thân của thằn lằn màu xanh bỗng nhiên tăng mạnh.
Nó đã bị chọc giận.
“Giải tán!”
Trương Anh Hào vội vàng giải thuật triệu hồn của thẻ bài.
Chỉ nghe bịch một tiếng, thằn thằn màu xanh bị bắt buộc phải truyền tống về.
Nguy hiểm thật!
Một khi nó nổi giận thì đó không phải là chuyện đùa.
Trương Anh Hào lau mồ hôi trên trán, đang định mở miệng nói gì đó thì Cố Thanh Sơn đã mở miệng trước.
“Giống như cô nhìn thấy.” Cố Thanh Sơn bình tĩnh nói: “Chúng ta khống chế sức mạnh cực kỳ chính xác, tỉ mỉ đến từng chi tiết một… Bên cạnh đó, đây là tên yếu nhất mà bọn tôi triệu hồi.”
“Đúng, rõ ràng đây là tồn tại yếu nhất mà tôi triệu tập.” Trương Anh Hào chuyển đề tài, nói: “Chúng tôi sẽ không tùy tiện vận dụng sức mạnh lớn mạnh. Cô nhìn đi, loại triệu hồi này đã được tôi thu liễm lại đến cực hạn. Người bình thường không thể làm được.”
Người khác đương nhiên không làm được.
Bộ bài Ám Sát là một nhánh thẻ bài của bên Thần Bí, chỉ có thích khách mới có thể ký kết khế ước với nó.
Dù là trong chín trăm triệu tầng thế giới, bộ bài này cũng cực kỳ hiếm thấy, cộng thêm thích khách có thiên phú về thẻ bài lại càng hiếm thấy, cho nên là một bộ bài khó gặp.
Thực lực hiện tại của Trương Anh Hào ở trong chín trăm triệu tầng thế giới đã được coi là kiệt xuất.
Thế nhưng, trước mặt Dạ Như Hi…
“Thì ra là vậy. Tôi dùng thời gian mười năm để học khống chế sức mạnh của mình, bây giờ rất ít khi xuất hiện trường hợp mất kiểm soát… Thế nhưng tôi không thể khống chế sức mạnh triệu hồi nhỏ yếu ở cấp độ như anh.”
Dạ Như Hi thản nhiên nói.
Răng rắc.
Trương Anh Hào có thẻ nghe được âm thanh tan nát trong cõi lòng mình.
“Đúng thế, muốn làm được như vậy cũng không dễ dàng. Thẳng thắn mà nói thì tôi phải bỏ ra hai mươi năm.” Anh ta bình tĩnh nói.
Tôi bỏ ra hai mươi năm mới có được thực lực như vậy.
Trương Anh Hào tự nói với lòng mình.
“Những chúng sinh quá mức yếu đuối, nhỏ bé, gần như bình thường đến mức khiến cho người ta không hề nổi lên bất cứ một hứng thú nào, tôi rất mong chờ vào cảnh giới này của anh.” Trong mắt Dạ Như Hi tràn đầy kiên định: “Tôi tin, theo thời gian trôi, tôi nhất định sẽ như anh, hoàn toàn khống chế được sức mạnh của mình.”
Trương Anh Hào nở nụ cười cổ vũ, dùng thân phận của một người từng trải mà nói: “Cô còn phải tiếp tục cố gắng, cố lên nha.”
“Vâng, tôi sẽ học tập theo anh.” Dạ Như Hi gật đầu.
Cô nhìn Trương Anh Hào, trong mắt mang theo một vẻ khâm phục nhàn nhạt.
Cố Thanh Sơn: “…”
Diệp Phi Ly: “...”
Hai người nhìn nhau.
Người nào đó bị đả kích đến mức độ này mà vẫn có thể mặt không đổi sắc.
Thật không hổ là chức nghiệp cấp… sát thủ.
Cố Thanh Sơn nghĩ nghĩ, thẳng thắn nói: “Thật ra chúng tôi đến thế giới này, thực lực bị ép xuống mức cực thấp. Nếu như cô nhìn thấy tôi ra tay, chắc chắn sẽ cảm giác được một chút gì đó.”
Dạ Như Hi im lặng lắng nghe, gương mặt rốt cuộc cũng buông lỏng hẳn.
Không chỉ vì hành động triệu hồi thằn lằn khi nãy, mà quan trọng nhất là câu nói này của Cố Thanh Sơn.
Hắn dùng một kiếm là có thể ngăn chặn lại sự tấn công bất ngờ của Vượn Khổng Lồ.
Cô làm sao có thể không nhìn ra, thật ra kiếm thuật của hắn còn chưa được phát huy hết?
Phải nói rằng, khi hắn nắm chặt thanh kiếm trong tay thì cô đã cảm thấy rùng mình.
Giống như toàn bộ sống chết của sinh linh đều nằm ở trên thanh kiếm của hắn, được quyết định bởi suy nghĩ của hắn.
Còn nữa…
Hắn có thể biến thành quái vật tận thế, sống sót dưới sự tấn công của sáu quả tên lửa hạt nhân mà không hề bị bất kỳ kẻ nào phát hiện ra.
Trên toàn thế giới, ai có thể làm được chuyện như vậy?
Chuyện này đã vượt qua toàn bộ kinh nghiệm và tưởng tượng suốt hai mươi bảy năm cuộc đời của cô.
Dạ Như Hi im lặng gật đầu, trong lòng lại tin thêm một phần.
“Được rồi, nói chuyện chính.” Cố Thanh Sơn nghiêm nghị nói: “Bây giờ chúng ta phải nghĩ cách rời khỏi thế giới này, nếu không thì bất kể là Trật Tự giả hay là quái vật tận thế, một khi lại phát hiện ra cô thì tình cảnh giống như trước đó sẽ lặp lại một lần nữa.”
Dạ Như Hi khẽ giật mình.
Tình cảnh giống như trước đó…
Mặc kệ bản thân cô luôn nỗ lực dung nhập như thế nào, đã biểu hiện ra sao, muốn xuất lực vì thế giới này đến nhường nào...
Bọn họ vẫn thà tuẫn táng trăm vạn sinh linh cũng phải giết chết cô!
Dạ Như Hi hít một hơi thật sâu.
Cô nhìn ba người trước mặt.
Bây giờ không giống như vậy nữa.
Bây giờ, cô đã có đồng loại.
“Chúng ta phải rời đi như thế nào?” Dạ Như Hi nhẹ giọng hỏi.
Cố Thanh Sơn bình tĩnh nói: “Tôi cũng không biết, tôi không hiểu rõ thế giới của cô. Bây giờ chúng ta cần nhiều tình báo hơn, có lẽ còn cần thêm một ít tài nguyên và thiết bị…”
“Tài nguyên và thiết bị?” Dạ Như Hi khó hiểu hỏi lại.
Trương Anh Hào xen vào: “Đúng, ngoại trừ năng lực siêu phàm thì cậu ta còn là một nhà khoa học… vượt xa khoa học thế giới này của các cô, có thể giúp chúng ta thoát khỏi đây.”
Dạ Như Hi hỏi một cách đầy hứng thú: “Nhà khoa học? Thật không ngờ đấy! Vậy còn anh?”
“Tôi? Tôi là sát thủ, là thích khách, có một tập đoàn săn giết.” Trương Anh Hào nói.
“Anh thật lợi hại.” Dạ Như Hi cảm khái nói.
Cô lại nhìn Diệp Phi Ly.
Diệp Phi Ly nhún vai, nói: “Ta là cao thủ chơi game đứng đầu thế giới.”
“Cao thủ game?”
“Đúng, cô chơi trò gì? Đóng vai nhân vật? Chiến lược tức thì? Hay là trò chơi trí tuệ nhàn nhã thông thường?” Diệp Phi Ly hưng phấn nói.
“Tôi không chơi game.”
Hai người cùng im lặng.
Xem ra, ngày hôm nay họ không thể trò chuyện thêm nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận