Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1536. Người Chờ Đợi


Đánh dấu
[Đúng vậy!] Hỗn Loạn đáp: [Các ngươi không cần lo lắng. Khi con đường thông đến Điện bí mật mở ra, các ngươi sẽ được truyền tống trực tiếp đến đó.]
[Bây giờ, ngươi hãy ngăn cản những kẻ địch nghe ngóng được tăm hơi mà đến đi.]
Hàng chữ biến mất.
Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả bỗng có cảm giác, đột nhiên ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Từng điểm sáng nối tiếp nhau xuất hiện trên bầu trời xanh.
Chúng rất to lớn, hừng hực, tràn ngập uy nghiêm và sức mạnh, khiến người ta nhìn thấy lập tức sinh lòng sùng bái.
“Thì ra là Trật Tự thối tha, ta hiểu rồi.”
Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả gầm lên một tiếng.
Xem ra, nhiệm vụ của nó là giúp Thần Hỗn Loạn kia tranh thủ thời gian, để cô có thể tìm được con đường bí ẩn.
Đứng bên cạnh Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả, Liệt Diễm Hành Giả đột nhiên kêu lên:
“Nhiều lắm! Đến nhiều lắm!”
Chỉ thấy trên bầu trời, điểm sáng dần dần dày đặc như biển sao mênh mông.
Bọn chúng dùng tốc độ không gì sánh kịp, lao thẳng xuống chỗ hai người.
Liệt Diễm Hành Giả đột nhiên lớn tiếng: “Hỗn Loạn, ta từ bỏ con đường Đăng Thần, hãy truyền tống cho ta trở về.”
Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả biến sắc, bắt lấy tay Liệt Diễm Hành Giả: “Ngươi điên rồi! Bây giờ ngươi rời đi, chẳng lẽ ngươi muốn ta một mình ngăn cản đám người này?”
Liệt Diễm Hành Giả gạt tay Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả ra, hỏi ngược lại: “Vừa rồi suýt nữa là ta đã chết đấy, ngươi có biết không?”
Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả khựng lại.
Vừa rồi Cố Thanh Sơn dùng kiếm đâm vào cổ Liệt Diễm Hành Giả. Nếu không nhờ Hỗn Loạn ngăn cản, nó đã chết thật rồi.
Liệt Diễm Hành Giả nói tiếp: “Sinh mệnh của ta còn rất dài, thực lực cường đại, lại có rất nhiều năng lực siêu phàm, nhưng kiếm của tên kia quá nhanh. Hắn không cho ta bất luận cơ hội nào để thi triển thực lực!”
“Ta tin rằng ta mạnh hơn hắn, thậm chí ta có thể dựa vào một số năng lực siêu phàm để xử lý hắn, nhưng khi đối mặt với hắn, ta lại không có cơ hội ra tay!”
“Hắn mới là Tử Thần chân chính!”
Liệt Diễm Hành Giả sợ hãi gầm lên: “Ta không muốn đối địch với kẻ như vậy!”
Bọn chúng đều im lặng.
“Ta thật không ngờ, ngay cả ngươi cũng là phế vật.” Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả khinh bỉ nói.
Cùng lúc đó, hàng chữ màu xám của Hỗn Loạn lại xuất hiện trước mặt hai người:
[Bất kể có rời khỏi con đường Đăng Thần hay không, lúc này các ngươi nhất định phải nghênh địch.]
[Nhớ kỹ, đây là thời khắc quan trọng của Hỗn Loạn.]
[Giả chết tránh chiến.]
Liệt Diễm Hành Giả còn chưa kịp nói câu nào, chỉ thấy một hàng chữ nhắc nhở mới xuất hiện trước mặt hai người:
[Xét thấy rất nhiều Trật Tự đã đến, có thể đưa ra phán đoán như sau:]
[Sự kiện lần này đã bại lộ.]
[Từ giờ trở đi, các ngươi có thể thi triển tất cả thực lực của mình để chống cự Trật Tự.]
Toàn thân Liệt Diễm Hành Giả chấn động.
Nó cảm giác sức mạnh bị giam cầm của mình đã được giải phóng.
Toàn bộ sức mạnh đã trở về cơ thể.
“Như vậy còn tạm được, còn có thể ngăn cản được một chút.”
Nó lầm bầm, sau đó quay sang nhìn Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả.
Chỉ thấy trên người nó cũng tản ra một uy thế rất kỳ lạ.
Hàn ý thê lương và thâm trầm không ngừng phát ra từ trên người Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả, sóng linh lực vô hình dần dần khuếch tán cả bầu trời.
“Hởi đám Trật Tự giả từ thế giới xa xôi chạy đến đây, những kẻ đáng thương như các ngươi không nên tự cho là đúng! Nên biết rằng, các ngươi chỉ là vật dẫn của linh hồn.”
“Mà linh hồn, lại là thức ăn của ta.”
Một chớp mắt tiếp theo....
Một giọng nam lẫn nữ đồng thời ngâm tụng: “Linh hồn! Hãy mau hiến linh hồn của các ngươi cho ta! Aaaaaaaaaaaaaaaa...”
Tiếng rít thê lương vang vọng chân trời.
.....
Một chỗ khác.
Cố Thanh Sơn, Trương Anh Hào, Diệp Phi Ly và Dạ Như Hi đứng dưới đáy biển.
Tất cả nước biển đều bị đẩy lùi đến mấy trăm cây số.
Không có quái vật biển nào có thể đến gần.
Trương Anh Hào nhìn cảnh tượng kỳ lạ trước mặt, nhịn không được hỏi: “Này này, cậu chỉ cần cầm kiếm là có thể thi triển được sức mạnh này sao?”
“Không!” Cố Thanh Sơn đáp: “Phải tốn lực linh hồn nữa.”
Dạ Như Hi nói: “Đây là một thanh kiếm rất đặc biệt. Cố Thanh Sơn, tôi cần anh dùng sức mạnh của thanh kiếm này để mở phong ấn, để cho tôi có thể lấy lại sức mạnh của mình.”
“Là thứ kia à?” Diệp Phi Ly hỏi.
“Ừ.” Dạ Như Hi nói.
Trên thềm lục địa đối diện với bốn người, một quả cầu bằng đồng hình tròn đang lẳng lặng nằm trên mặt đất không nhúc nhích.
Quả cầu kim loại này không có gì đặc biệt, chỉ có một lỗ thủng mờ mờ, dường như có thể bỏ thứ gì đó vào trong.
Cố Thanh Sơn nhìn quả cầu bằng đồng trước mặt, trong lòng sinh ra một cảm giác rất kỳ lạ.
Đồng...
Thứ giam cầm thi thể to lớn cũng là một cây cột đồng.
Giữa hai bên có mối liên hệ nào không?
Cố Thanh Sơn bước lên, đặt tay lên mặt ngoài quả cầu đồng.
Giao diện Chiến Thần lập tức hiện lên một hàng chữ nhỏ:
[Hồn khí Mộng Cảnh: Phong ấn của biển.]
[Để phong ấn sức mạnh, hồn khí cấp Mộng Cảnh đã được tạo ra, có thể hạn chế sức mạnh xuyên qua của mộng cảnh.]
Cố Thanh Sơn lập tức hỏi: “Hồn khí cấp Mộng Cảnh là gì vậy?”
Bên trên giao diện Chiến Thần, hồn lực của hắn nhanh chóng bị trừ hai trăm điểm.
Giao diện Chiến Thần đáp lại: [Bên trong thế giới Cự Môn, hồn khí mạnh nhất chính là hồn khí cấp Mộng Cảnh.]
[Thứ nhất, Hồn khí này là vật mà phàm nhân luôn ao ước. Nhưng phàm nhân muốn có được hồn khí như vậy thì chỉ là mơ mộng hão huyền.]
[Thứ hai, loại Hồn khí này dùng để ức chế hoặc giải phóng sức mạnh xuyên qua mộng cảnh của người sử dụng, mà sức mạnh này thật ra lại là sức mạnh mạnh nhất của thế giới Cự Môn.]
Cố Thanh Sơn hít vào một hơi.
Thật không ngờ, hắn lại có thể gặp được một món đồ lợi hại như thế ở đây.
Suy nghĩ một chút, Cố Thanh Sơn lại hỏi: “Ta nên trợ giúp Dạ Như Hi giải phóng sức mạnh của cô ấy như thế nào? Sức mạnh xuyên qua Mộng Cảnh là gì nữa?”
Giao diện Chiến Thần lại hiện lên hàng chữ: [Mỗi một hồn khí cấp Mộng Cảnh đều có đối tượng sử dụng đặc biệt. Cho nên, cần phải xem thân phận của người bị phong ấn là gì, chúng ta mới có thể biết được chân tướng.]
Hai trăm hồn lực đã bị trừ.
“Ngay cả ngươi cũng phải biết rõ thân phận của cô ấy thì mới tìm hiểu được chân tướng?” Cố Thanh Sơn cố ý hỏi.
[Đương nhiên, ta là giao diện Chiến Thần, không phải bách khoa toàn thư.] Giao diện Chiến Thần nói.
Lần này lại bị trừ bốn trăm hồn lực.
Cố Thanh Sơn không thèm để ý, đứng lên nhìn Dạ Như Hi.
“Tôi phải làm như thế nào đây?” Hắn hỏi.
Dạ Như Hi nhìn Triều Âm kiếm trong tay hắn, nói: “Thanh kiếm này của anh là... tóm lại nó có thể trấn áp tất cả biển cả trong vô vàn thế giới, đồng thời có thể giải phóng sức mạnh biển cả.”
“Cho nên, chỉ cần anh cắm thanh kiếm này vào phong ấn, sau đó dùng ý chí mãnh liệt liên hệ với trường kiếm, để nó hỗ trợ mở sức mạnh phong ấn.”
Cố Thanh Sơn gật đầu, truyền âm cho Triều Âm kiếm: “Có vấn đề gì hay không?”
Triều Âm kiếm không thèm để ý, ong lên một tiếng.
Cố Thanh Sơn thả lỏng mấy phần, sau đó cắm Triều Âm kiếm vào quả cầu bằng đồng.
Một hơi.
Hai hơi.
Ba hơi.
Triều Âm kiếm tản ra ánh sáng màu xanh đậm.
Quả cầu đồng đột nhiên vỡ ra, hóa thành từng bộ phận, bay thẳng đến chỗ Dạ Như Hi.
Đồ bịt mắt màu đen che bên mắt trái lại.
Khẩu trang kim loại màu vành xanh nhạt che miệng cô.
Một sợi dây xích bằng đồng dài nhỏ trói chặt cánh tay phải.
Hai chân cũng bị xích.
“Hítz....”
Dạ Như Hi hít một hơi thật dài.
“Chuyện gì xảy ra vậy? Không phải mở phong ấn sao? Vì sao cô ấy lại bị giam cầm ngược lại.” Trương Anh Hào khó hiểu.
“Không sao đâu, đúng là đã giải khai phong ấn rồi. Sức mạnh của tôi đã được giải phóng mười phần trăm.” Giọng nói của Dạ Như Hi vang lên đằng sau chiếc khẩu trang.
Cô vừa mở những thứ trên người cho bọn họ thấy, vừa giải thích:
“Mắt của tôi có thể liên lạc với Người Chờ Đợi, miệng của tôi có thể kêu gọi bọn chúng, tay phải của tôi có thể hỗ trợ cho thuật của bọn chúng, hai chân của tôi có thể bố trí trận pháp với sức mạnh vĩ đại của chúng, cho nên mới bị trói lại như vầy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận