Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1540. Phức Tự Nữ Sĩ (2)


Đánh dấu
Trương Anh Hào nhả ra một hơi khói thuốc, tiếp tục nói: “Tôi hi vọng thế giới hòa bình, chúng sinh đều được sắp xếp đâu vào đó. Vì để đạt được mục đích này, cho dù tôi phải đi săn cả đời cũng không sao.”
Dạ Như Hi cũng nâng chén uống cạn, ra hiệu cho Trương Anh Hào rót thêm cho cô.
“Tôi là người trong phe Hỗn Loạn, anh lại nói với tôi rằng anh thiên về Trật Tự, anh không sợ tôi giết anh sao?” Cô cười hỏi.
Trương Anh Hào rót đầy hai chén rượu, đáp: “Cô không phải là người bị sức mạnh làm cho mất hết lý trí, nếu không cô đã sớm hủy diệt thế giới kia.”
Chén rượu được đưa đến trong tay Dạ Như Hi.
Dạ Như Hi nhìn chằm chằm chất lỏng màu hổ phách trong chén, nói: “Anh có thể dùng sức mạnh khống chế được những thứ nhỏ yếu như vậy, trong lòng còn có một tín niệm kiên định, quả nhiên là hạng người cùng chung chí hướng với tôi.”
Cô giơ chén lên.
“Tôi mời anh, cũng mời những người như chúng ta.”
“Mời tất cả những người của Nghĩ Không Ra.”
Cái tên này khiến cho hai người đều cười.
Bọn họ cạn chén cùng nhau.
Trong thời gian chờ đợi, bình rượu kia đã bị uống sạch sẽ.

Phía trước, dần dần xuất hiện một ánh sáng lờ mờ.
Tiếng ca múa thư giãn và thanh nhã truyền ra từ bên trong ánh sáng kia, làm cho người ta nghe xong mà cảm thấy yên bình.
Cố Thanh Sơn bị sức mạnh truyền tống bắt vào bên trong ánh sáng đó.
Cố Thanh Sơn từ từ rơi trên mặt đất.
Nơi này là một giáo đường… có lẽ đây là phòng quan sát trong tầng cao nhất của một cung điện.
Một cô gái đang đứng trong phòng quan sát, tay cầm quyền trượng, đầu đội vương miện, quay lưng về phía Cố Thanh Sơn. Cô ta đang quan sát mặt đất và núi non.
Ánh nắng chói chang.
Cô gái bỗng xoay người, nhẹ giọng nói:
“Thời gian không thể làm gì Hỗn Loạn, chỉ khi nào nó quay về quỹ tích vốn có thì chúng sinh mới có thể an bình.”
Một sức mạnh vô hình rơi vào trên người Cố Thanh Sơn, dần dần loại bỏ những mảnh vụn hỗn loạn nào đó.
Cố Thanh Sơn biết rõ đây là cái gì, hắn quan sát thật kỹ đối phương.
Cho dù cô gái này trông rất trẻ, thế nhưng loáng thoáng có thể nhìn thấy được đường nét của Phức Tự.
Cố Thanh Sơn hành lễ, nói: “Nữ sĩ, đã lâu không gặp.”
Cô gái kia cười một tiếng, nói: “Cậu trưởng thành nhanh chóng như vậy, lần này ngay cả ta cũng không thể không bội phục mắt nhìn của Người tạo vật của Đất.”
“Nữ sĩ, ngài là Người Chờ Đợi Hỗn Loạn sao?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Phức Tự cười cười, nói: “Nói ra thì rất dài dòng. Địa Thần, bây giờ cậu cần phải biết nhiều chuyện hơn.”
Phức Tự vung quyền trượng, nhẹ nhàng điểm một cái trong hư không.
Thiên địa biến đổi.
Thế giới dần xa.
Một thế giới khác xuất hiện, xoay quanh hai người.
“Cánh cửa thế giới bị đóng lại.”
Khi giọng nói của Phức Tự vang lên, thì hai cánh cửa nối liền giữa trời và đất đột nhiên khép lại.
Có vô số tiếng hò reo cổ vũ vang lên.
Có không ít người vui mừng đến phát khóc.
“Tận thế của chư giới đã hoàn toàn hủy diệt mọi thứ, chỉ còn lại nhóm tồn tại vô thượng kia thôi. Họ dùng sức mạnh phi thường không thể tưởng tượng nổi mà tiến vào bên trong cánh cửa thế giới, với mong ước có thể kéo dài sự tồn tại của bản thân, đồi thời ở lại đây để chờ đợi ngày tận thế kết thúc.” Phức Tự tiếp tục nói.
Cố Thanh Sơn không nhịn được hỏi: “Tận thế bên ngoài cánh cửa là dạng như thế nào?”
Phực Tự dường như không muốn nhớ lại cảnh tượng đó, chỉ bật ra hai chữ:
“Vô tận.”
Vô tận...
Cố Thanh Sơn cố gắng tiêu hóa từ này.
Phức Tự nói: “Sau những năm tháng chờ đợi dài đằng đẵng, tận thế bên ngoài cánh cửa không hề có xu hướng giảm bớt.”
“Cùng với thời gian, một số tận thế đặc biệt nhỏ bé còn thẩm thấu ngược vào bên trong cánh cửa thế giới.”
“Lúc này đây, rốt cuộc chúng ta đều ý thức được một chuyện.”
“Chúng ta nhất định phải nghĩ cách nghiên cứu Tận Thế, tìm cách chống lại và kết thúc nó.”
“Mà vì quan niệm khác nhau nên chúng ta phân làm hai phe.”
“Một phe thì cho rằng Tận Thế là không thể nào chống lại được, chỉ có để Tận Thế phát hiện ra chúng sinh đã bị diệt vong, thế giới quay trở về trạng thái mông muội. Như vậy, Tận Thế sẽ dần dần kết thúc, kỷ nguyên mới sẽ mở ra.”
“Một phe khác lại cho rằng, sự tồn tại hay hủy diệt của chúng sinh đều không ảnh hưởng tới Tận Thế, Tận Thế vĩnh viễn sẽ không dừng lại. Một khi có sinh linh xuất hiện thì Tận Thế cũng sẽ xuất hiện theo như hình với bóng, cho nên con đường duy nhất chính là chống lại nó.”
“Chống lại Tận Thế cần sức mạnh to lớn hơn, trí tuệ cao thâm hơn, thời cơ tốt hơn. Chờ khi chúng sinh đủ mạnh, cuối cùng sẽ có một ngày chúng ta có thể chiến thắng Tận Thế…Lùi lại một bước mà nói, nếu không chống được thì chí ít là sau khi cánh cửa thế giới sụp đổ, chúng ta có đủ sức mạnh để tự vệ.”
Nàng nói xong, lại nhìn về phía Cố Thanh Sơn.
Hắn nói: “Tôi đoán, đây chính là nguồn gốc của Hỗn Loạn và Trật Tự.
“Đúng vậy.” Phức Tự lộ ra vẻ khen ngợi, nói: “Phe Hỗn Loạn đã thử nghiệm xong một số hủy diệt và thu được kết quả khá tốt.”
Xung quanh hai người xuất hiện rất nhiều cảnh tượng thế giới hủy diệt.
Khi những thế giới này hoàn toàn rơi vào sự hủy diệt của Hỗn Loạn, thì Tận Thế cũng dần dần tiêu tan theo.
Bởi vì Tận Thế đã mất đi mục tiêu.
“Phe Trật Tự cũng vội vàng giáo hóa chúng sinh, để thế giới bên trong cánh cửa sản sinh ra nhiều nền văn minh sáng chói hơn. Những nền văn minh này sẽ nghĩ rarất nhiều biện pháp chống lại Tận Thế.”
Từng thế giới một xuất hiện trước mắt Cố Thanh Sơn.
Hắn thấy rất nhiều thế giới thuộc bên khoa học kỹ thuật, tu hành, hư không, thần bí…
Vô số các vĩ nhân và anh hùng vĩ đại lần lượt xuất hiện trong dòng sông thời gian, dẫn dắt nền văn minh ngày càng hưng thịnh.
Giọng nói của Phức Tự lại vang lên:
“Thế nhưng, Hỗn Loạn và Trật Tự cuối cùng cũng sẽ có một trận chiến.”
Cố Thanh Sơn nghĩ một chút, gật đầu nói: “Hỗn Loạn muốn diệt sạch chúng sinh, mà Trật Tự lại muốn chúng sinh mạnh lên. Đây là mâu thuẫn không thể điều hòa giữa hai bên.”
Phực Tự nói: “Một trận đại chiến đang được mở ra giữa Trật Tự và Hỗn Loạn. Đến cuối cùng, hai bên đều ý thức được rằng, nếu cứ tiếp tục như vậy thì ngoại trừ kết quả lưỡng bại câu thương ra, chúng không còn kết quả nào khác.”
“Cho nên sự tồn tại của cả hai phe cánh sẽ làm cho tất cả mọi thứ đều bị sụp đổ. Bây giờ cần phải tập trung sức mạnh vào một trong hai phe - Trật Tự hoặc là Hỗn Loạn. Một là hi vọng chúng sinh sẽ theo Hỗn Loạn mà đi đến bờ vực hủy diệt, hoặc là theo Trật Tự đi về hướng hưng thịnh.”
“Thắng hay bại, hãy giao cho chúng sinh quyết định. Còn chúng ta, bởi vì sáng tạo ra Trật Tự và Hỗn Loạn mất quá nhiều sức lực cho nên đều rơi vào tình trạng ngủ say, thỉnh thoảng mới tỉnh lại, hoặc có thể kết nối với chúng ta trong giấc mơ.”
Cố Thanh Sơn nghe đến đây, chợt nhớ tới hai danh hiệu kia.
Người thông báo Tận Thế kết thúc.
Bài Ca Hắc Ám của thời đại ngủ say.
Hắn mở miệng nói: “Sau khi Hỗn Loạn hủy diệt toàn bộ chúng sinh thì Tận Thế cũng kết thúc theo, vào thời khắc đó sẽ có một vị được gọi là Người Thông Báo đến đánh thức những Người Chờ Đợi thuộc phe Hỗn Loạn… Bọn họ sẽ giành lấy cuộc sống mới, đạt được thắng lợi của bọn họ.”
“Tương tự như vậy, vào thời khắc Tận Thế đang hoành hành, sẽ có một vị là Bài Ca Hắc Ám tới kêu gọi những Người Chờ Đợi đang ngủ say kia, hi vọng bọn họ ban sức mạnh, trợ giúp và dẫn dắt chúng sinh chiến thắng tận thế.”
Phức tự gật đầu nói: “Đúng là như thế.”
“Vậy Ngài thì sao? Ngài ở bên nào?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Phức Tự nói: “Cậu đoán xem.”
Cố Thanh Sơn thản nhiên nói: “Đương nhiên tôi không muốn để cho chúng sinh bị hủy diệt. Toàn bộ sự cố gắng của tôi đều là vì muốn bảo vệ bọn họ, nếu ai dám động đến người mà tôi bảo vệ, tôi sẽ giết chết người đó.”
“Nữ sĩ, tôi cảm thấy không chỉ tôi mà Người tạo vật của Đất cũng là một tồn tại vĩ đại của bên Trật Tự. Nó vẫn luôn âm thầm lặng lẽ thúc đẩy phát triển nền văn minh, còn ra tay giúp tôi giành được Thiên Địa song kiếm.” Cố Thanh Sơn chậm rãi nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận