Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1544. Cung Linh Hồn Đang Rơi


Đánh dấu
Một cô gái khác lại nói: “Tôi chỉ là một nhân viên ngân hàng bình thường, vừa rồi đáng lẽ phải chết rồi. Tôi không ngờ lại chứng kiến tội ác của các nhân vật lớn…. Nếu như tôi không đi theo anh thì chẳng mấy chốc sẽ bị diệt khẩu.”
Thằng Hề không nói gì.
Hắn ta chỉ ở trong màn đêm quan sát kiến trúc rộng lớn của tòa nhà kia.
Mấy cô gái cũng nhìn nhau.
Một cô gái xinh đẹp sợ hãi nói: “Tiên sinh, sao ngài không mang theo bọn tôi cao chạy xa bay? Với năng lực của ngài thì nhất định có thể chạy xa khỏi phạm vi quản lý của Viện Tòa Án, lại bắt đầu một cuộc sống mới.”
“Trốn?”
Thằng Hề nhắc lại.
Hắn ta lấy lại tinh thần, hắng giọng một cái, nói: “Các cô có ai biết Viện Tòa Án là làm gì không?”
“Ngay cả điều này ngài cũng không biết?” Một cô gái kinh ngạc hỏi.
“Không biết liệu tôi có may mắn được nghe tiểu thư đây giải thích chăng?” Thằng Hề làm ra tư thế xin mời.
Không hiểu vì sao khi nhìn thấy Thằng Hề làm điệu bộ kia, trong lòng cô gái kia lại dâng lên một cảm giác từ trước tới nay chưa từng có.
Cô ta hít một hơi thật sâu, nói: “Viện Tòa Án, Nghị Viện, Quân Đội là ba thế lực lớn nhất của thành phố này. Bọn họ ngự trị bên trên dân thường. Trong thời đại mà Tận Thế liên tục giáng lâm này, bọn họ có quyền sinh quyền sát trong tay, thường tranh đấu lẫn nhau, từ trước tới nay không quản sống chết của dân thường như chúng tôi.”
Gậy chỉ huy trong tay Thằng Hề dừng lại.
“Tôi thấy các cô cũng có một chút năng lực siêu phàm trên người, vì sao các cô không gia nhập ba thế lực này?”
Các cô gài nở nụ cười khổ.
“Năng lực của tôi là có tốc độ tính toán nhanh thôi, không đáp ứng được yêu cầu về sức chiến đấu của bọn họ.”
“Năng lực siêu phàm của tôi chính là mềm mại không xương, nhưng tôi lại sợ máu, càng không hợp mới tiêu chuẩn chiến sĩ của bọn họ.”
"..."
Các cô gái đua nhau kể lể, rồi lại nhanh chóng chuyển đề tài:
“Tiên sinh, ngài đã đắc tội với nhân vật lớn trong Viện Tòa Án, vẫn nên mang theo chúng tôi trốn đi.”
“Xin yên tâm, cái gì chúng tôi cũng đều nghe lời ngài.”
“Chỉ cần ngài đảm bảo chúng tôi sống sót.”
Thằng Hề nghe vậy, im lặng nhìn chằm chằm các cô gái.
Bên trong từng đôi mắt kia, hắn ta nhìn thấy được bản năng muốn được sống của họ.
Thằng Hề ho nhẹ một tiếng, hỏi:
“Kẻ địch quá mạnh?”
Các cô gái thi nhau gật đầu.
Thằng Hề vỗ tay một cái, mừng rỡ nói: “Quá tốt rồi! Tôi có một ông anh, anh ấy từng dậy tôi làm thế nào để giải quyết tình hình kiểu này.”
“Giải quyết như thế nào?” Một cô gái đánh bạo hỏi.
Thằng Hề nói:” Đối mặt với kẻ địch mạnh hơn cô, cô chỉ cần không cho hắn ta cơ hội ra tay là được.”
Thằng Hề lấy ra một chiếc gậy chỉ huy, gõ nhẹ vào trên hòn gạch, lẩm bẩm liến thoắng:
“Tình cảnh này lại làm cho tôi nhớ tới một lời kịch, xin cho phép tôi bày tỏ sự kính trọng với những trải nghiệm trong quá khứ của tôi…”
“Trên đời này có quá nhiều người không có mặt nạ, và họ ẩn giấu bản thân họ theo một cách khác. Mà tôi, tôi đeo mặt nạ lên là để rộng mở linh hồn tôi, trở thành “tôi” thật sự.”
“Ở bên trong thành phố Tội Ác này, tôi nên phát ra giọng nói thuộc về chính tôi.”
“Đó chính là …"
Thằng Hề giơ gậy chỉ huy lên, chỉ về phía Viện Tòa Án.
Ầm!!!
Ánh lửa và khói đen bùng lên ngút trời.
Tiếng nổ dữ đội đinh tai nhức óc vang lên.
Mặt đất không ngừng chấn động.
Gió mạnh gào rít.
“Mọi tội ác trên nhân gian đều cần phải bị tiêu diệt, đây là nguyên tắc và tiêu chuẩn của luật nhân quả, cũng là tiếng vọng mà ta đã đưa ra.”
“Tiếng Vọng Tuyệt Vời tràn đầy cảm giác nghệ thuật!”
"Ha ha ha ha ha ha!"
Thằng Hề cười như điên.
Đồng hồ trên tay hắn ta quay thật nhanh.
Viện Tòa Án to lớn rộng rãi ầm vang sụp đổ, biến thành hư ảo.
Một bóng dáng từ trong đống phê tích kia lảo đảo bay ra ngoài, đang định thoát đi thì bị Thằng Hề chặn lại bắt lấy, mang về trên tháp đồng hồ.
Ầm!
Bóng dáng kia bị ném từ trên không xuống, giãy giụa dưới mặt đất.
Thằng Hề hạ xuống, nâng mặt của đối phương lên, khẽ nói: “Thưa ngài Chánh Án, ta muốn bắt đầu từ giờ phút này trở đi, ngài hãy bỏ lại những chức vụ kia, đi xuống Hoàng Tuyền nghỉ ngơi một chút.”
Người trên mặt đất kia vì vụ nổ mà vỡ đầu chảy máu, còn mất cả một cánh tay. Ông ta thở hồng hộc, nói: “Thả… thả ta ra, ta là…”
“Hắn ta là người của ta.”
Từ trên trời, một giọng nói đàn ông đầy uy nghiêm vang lên.
Thằng Hề ngẩng đầu nhìn lên.
Chỉ thấy một ông lão có chòm râu màu hoa râm, mặc trang phục trang trọng, vẻ mặt trang nghiêm đứng giữa không trung.
“Ông là người phương nào?” Thằng Hề không đổi sắc mặt, hỏi.
Gấp ba…
Thực lực của lão già này cao gấp ba hắn ta.
Trong đầu Thằng Hề nhanh chóng đánh giá xu hướng của cuộc chiến này.
Lão già kia nhìn xuống dưới, thản nhiên nói: “Ta là nhân viên quản lý nơi này, là thuộc hạ của Người Chờ Đợi, mà ngươi lại có ý định giết chết con trai của ta.”
Thằng Hề đứng lên, vỗ tay độp một cái.
Một cần câu dài hiện ra trong hư không, rơi trên cổ của vị Chánh Án kia.
“Nói rõ hơn một chút.” Thằng Hề nói.
Khóe miệng lão già kia lộ ra một nụ cười giễu cợt, nói: “Ngươi vẫn không hiểu sao? Thử thách của ngươi được tiến hành trên địa bàn của ta, bây giờ ngươi lại muốn đụng tới con trai của ta, ngươi có từng nghĩ tới hậu quả của chuyện này chưa?”
“Thả con ta ra, sau đó ngoan ngoãn một chút, đi làm chuyện mà ngươi nên làm đi.”
“Nhớ kỹ, đây không phải là nơi mà ngươi có thể làm càn.”
Thằng Hề không nhúc nhích.
Lão già nhíu mày, đang định nói gì đó.
Đột nhiên Thằng Hề nhảy dựng lên, đứng bên trái của Chánh Án, quát: “Thật ngại quá, kẻ mà ngươi muốn giết chính là vật cưỡi của ta… Không được, ngươi vẫn còn muốn giết hắn? Được rồi, hắn ta là đệ tử của ta… Ấy ấy, ngươi vẫn kiên trì muốn giết hắn ta? Ta nói thật, đó là con nuôi của ta.”
Thằng Hề nói xong lời kịch này, lại nhảy sang bên phải của Chánh Án, làm ra vẻ giật mình và sợ hãi, rụt rè nói: “Hóa ra đều là người một nhà, chỉ là hiểu lầm. Thôi thôi, ngươi dẫn hắn đi đi.”
"Cáo từ."
"Cáo từ."
Diễn xong màn đối thoại này, Thằng Hề mới ngồi trước mặt Chánh Án, nắm chặt trường câu.
“Nhìn đây.”
Thằng Hề cười khẽ.
Trường Câu vung lên.
Đầu của Chánh Án bị hắn ta cắt bỏ, cầm trong tay.
“Ha ha ha ha, ngươi cho rằng ta sẽ tha cho con trai của ngươi?”
Thằng Hề cười nói.
“Kết cục như thế chán quá, bây giờ ta sẽ mang đến cho ngươi một kết quả còn tăm tối hơn.”
Thằng Hề đưa đầu người ra cho lão già trên không trung nhìn giống như đang khoe khoang, cười to nói:
“Ha ha ha, có bất ngờ không? Có ngạc nhiên không?”
Khi câu nói này vừa vang lên thì kim phút trên “Đồng Hồ Tội Ác” lại điên cuồng chạy.
…..
Thế giới rừng rậm bạt ngàn.
Cố Thanh Sơn đưa tay nắm chặt lấy cây cung dài màu xanh lá cây.
Từng hàng chữ nhỏ nhấp nháy hiện ra trên không trung:
[Ngài đã lấy được Cung Linh Hồn Đang Rơi.]
[Hồn khí cấp mộng cảnh này có uy lực rất to lớn, nhưng nó cũng cần thực lực tương ứng mới có thể phát huy được sức mạnh của nó.]
[Dựa vào thực lực hiện tại của ngài, khi sử dụng cung này thì ngài có thể có được năng lực siêu phàm như sau:]
[Lực làm suy yếu: Vạn vật khi bị mũi tên của ngài bắn trúng sẽ nhanh chóng bị lão hóa, suy yếu, có thể bị phá hủy bất cứ lúc nào.]
[Nguồn gốc của sự ăn mòn: Chúng sinh khi bị mũi tên của ngài bắn trúng, thân thể sẽ nhanh chóng bị ăn mòn, hoàn toàn không thể cứu được, trừ phi cắt bỏ bộ phận bị ăn mòn.]
[Chú ý: Phải làm cho thực lực cá nhân ngài tiếp tục tăng lên thì ngài mới có thể phát huy hết toàn bộ sức mạnh to lớn của hồn khí cấp mộng cảnh này.]
Một giây sau, chỉ thấy một bóng dáng từ cây cung dài bước ra.
Phức Tự nữ sĩ.
Bà vung quyền trượng, phóng ra hàng trăm quang ảnh hư ảo.
Chỉ thấy bên trong những quang ảnh kia đều là những cảnh tượng chiến đấu nguy hiểm.
Cố Thanh Sơn ở trong thế giới này đã trải qua đủ loại thử thách, chiến thắng vô số kẻ địch mạnh, cuối cùng giành lấy được hồn khí cấp mộng cảnh này.
Cung Linh Hồn Đang Rơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận