Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1546. Truy Tìm Chân Tướng


Đánh dấu
“Ngài chưa hề phát hiện điều gì khác lạ… Như vậy, đầu tiên chúng ta hãy đoán một chuyện - Nếu như ông ta có đặt cạm bẫy, chắc chắn cũng sẽ không muốn bị ngài phát hiện ra, vì thế…”
Cố Thanh Sơn ngừng lại một chút, phán đoán: “Hay là trước khi ngài ẩn nấp, ông ta đã bố trí xong mọi chuyện.”
Phức Tự nữ sĩ lắc đầu nói: “Đoạn thời gian trước khi ta ẩn nấp cũng kéo dài khoảng hơn một trăm triệu năm, vẫn không thể nào xác định được thời gian mà ông ta hành động, càng không thể biết ông ta làm gì.”
“Ngài hiểu rõ ông ta không?” Cố Thanh Sơn lại hỏi.
“Không, ta và ông ta từng đấu một trận, ta chỉ biết là ông ta có năng lực kiểu gần giống ta chứ không hiểu rõ về bản thân ông ta.” Phức Tự nữ sĩ đáp.
Quá khó khăn, chuyện này hoàn toàn không thể tìm được đáp án, trong lòng bà thầm nghĩ.
Cố Thanh Sơn nói: “Hai người kiêng kị nhau…”
“Nếu như ta là ông ta, nhất định sẽ cẩn thận tránh ngài, sau đó mới suy nghĩ nên ra tay như thế nào.”
“Hai người tránh né lẫn nhau.”
“Chuyện mà ông ta muốn làm, chắc chắn có quan hệ với trận chiến Đăng Thần lần này, dù sao đây cũng là thời khắc quan trọng quyết định Kỷ Nguyên Hỗn Loạn có hoàn toàn giáng lâm hay không, Trật Tự có bị diệt trừ hoàn toàn hay không.”
“Cho nên, trong khoảng thời gian vô tận trước đó, ông ta sẽ thực hiện một số bố trí vào lúc ngài không thể nào phát hiện ra.”
Phức Tự nữ sĩ nói: “Chuyện ông ta có thể làm nhiều lắm… Điều này giống như mò kim đáy bể vậy, căn bản không thể đoán được ông ta sẽ làm thế nào.”
Cố Thanh Sơn lắc đầu nói: “Chuyện lần này, nếu loại trừ toàn bộ hành động của ngài, chuyện ông ta có thể làm, thật ra là có dấu vết để lần theo.”
“Từ kết quả này mà suy đoán, để đảm bảo Kỷ Nguyên Hỗn Loạn hoàn toàn giáng lâm thì nhất định phải để cho người chiến thắng của trận chiến Đăng Thần này là người thừa kế thật sự của Hỗn Loạn, mà không phải là một tên có ý đồ giết chết Chân Thần Hỗn Loạn như ta.”
“Muốn ngăn cản chuyện này… trừ phi…”
Phức Tự nữ sĩ cảm thấy mình cũng căng thẳng theo, không nhịn được hỏi: “Trừ phi cái gì?”
“Trừ phi trong khoảng thời gian vô tận trước đó, ông ta đã biến chuyện này trở nên chắc chắn.”
Phức Tự nữ sĩ nói: “Thế nhưng thời gian thực sự quá dài, biến số cũng quá nhiều, vốn không thể nào biết trước được một chuyện nào đó sẽ xảy ra sau hàng ngàn tỷ năm. Đã vậy còn hoàn toàn dựa theo suy nghĩ của mình để bắt đầu, tiến hành, rồi kết thúc… Cho dù là những Người Chờ Đợi như chúng ta cũng không thể làm được tới bước này.”
"Không." Cố Thanh Sơn bật ra một câu.
Ý nghĩ của hắn chạy hết công suất, nhanh chóng suy ngẫm xem đối phương làm thế nào để phá giải cục diện này.
“Chân Thần Hỗn Loạn có được toàn bộ sự giúp đỡ của Kỷ Nguyên, vốn không thể chết, cho nên chỉ có thể khởi động trận chiến Đăng Thần để cướp ngai Thần mới có thể giết chết Chân Thần.”
“Mà điều kiện tiên quyết để khởi động trận chiến Đăng Thần chính là phải hiến một Trật Tự cho Kỷ Nguyên Hỗn Loạn… Nữ Sĩ, điểm này có vấn đề gì không?”
Phức Tự nữ sĩ nói: “Không có vấn đề gì, đúng là như vậy.”
Cố Thanh Sơn nói tiếp: “Nếu như đúng là như thế thì có một vài kẽ hở mà đối phương có thể ra tay.”
“Một là giở trò ngay trên người tham dự trận chiến Đăng Thần… Về điểm này thì ta rất tin tưởng đồng bạn của ta, bởi vì ta hiểu rất rõ bọn họ. Vả lại, cho dù ông ta có giở trò trên người họ, thì thực lực của ta cũng đủ để đối phó với bọn họ.”
Phức Tự nữ sĩ gật đầu, nói: “Đồng bạn của ngươi, ta cũng đã nhìn thấy, đúng là không có vấn đề.”
Cố Thanh Sơn im lặng một chút rồi tiếp tục: “Như vậy, đối với kẽ hở còn lại, kẻ địch có thể đã bố trí tại hàng ngàn tỷ năm trước.”
"Cái gì?"
“Trật Tự, Trật Tự mà ta đã hiến tế.”
Cố Thanh Sơn nhớ lại cảnh tượng lúc mình hiến tế Trật Tự Ma Vương.
Từ đầu tới cuối, Trật Tự này không hề có một biểu hiện gì, cũng không hề đáp lại chút nào.
Với sự giản xảo của Trật Tự thì lẽ ra nó không nên có thái độ như vậy.
Trong lòng Cố Thanh Sơn đã suy nghĩ rất nhiều lần mới khẳng định: “Đây chính là nơi duy nhất mà kẻ địch có thể dùng để lật ngược ván cờ, cũng là phương pháp duy nhất có thể bố trí vào hàng ngàn tỷ năm trước. Phương pháp này sẽ quyết định hướng đi cuối cùng trên con đường Đăng Thần.”
“Cũng giống như Nữ Sĩ ngài đã xâm nhập vào, làm gián điệp bên trong đại điện bằng đồng của Hỗn Loạn và âm thầm thay đổi thử thách bên trong trận chiến Đăng Thần, đối thủ của ngài cũng làm chuyện tương tự như vậy.”
Cố Thanh Sơn hít một hơi thật sâu, kết luận: “Ta cho rằng, vào hàng ngàn tỷ năm trước, ông ta đã ra tay trên Trật Tự Ma Vương - Chư Giới Tận Thế Online.”
Phức Tự nữ sĩ nhìn hắn, trong lòng dâng lên cảm giác kính nể.
Đây là lần đầu tiên bà có một cảm giác kính nể dành cho một tồn tại nhỏ yếu hơn bà gấp mấy trăm lần, hơn nữa là sinh ra tự tận đáy lòng mình.
Bà nói: “Dựa theo suy đoán của cậu thì chúng ta cần phải trở về thời điểm mà Ma Vương Trật Tự được tạo ra… bởi vì sau khi Trật Tự được tạo ra thì không một ai có thể ra tay với Trật Tự nữa.”
“Đây là đáp án duy nhất có thể nghĩ tới.” Cố Thanh Sơn nói.
"Chúng ta đi!"
Phức Tự nữ sĩ vung pháp trượng, phá vỡ hư không.
Hai người đi sâu vào hư không, đứng lơ lửng trên không.
Phía dưới bọn họ là một dòng sông cuồn cuộn đang tỏa sáng.
Phức Tự nữ sĩ nghiêm túc nói: “Bây giờ chúng ta phải đi ngược dòng nước, tới nghìn tỷ năm trước để tìm hiểu thời điểm mà Chư Giới Tận Thế Online –Ma Vương Trật Tự được tạo ra. Cố Thanh Sơn, cậu nhất định không được buông tay ta ra, nếu không cậu sẽ bị pháp tác giết chết vì đã vượt qua khoảng thời gian quá dài.”
“Ta đã hiểu, nữ sĩ.”
............
Dòng sông thời gian.
Sáng chói, vĩnh hằng.
Vô số lịch sử, hàng ti tỉ chúng sinh đều vượt qua một đoạn đường ngắn ngủi thuộc về mình trong dòng sông dài dằng dặc này rồi cuối cùng biến mất.
Phức Tự nắm tay Cố Thanh Sơn, đi ở giữa dòng sông theo hướng ngược với dòng chảy.
Muốn trở lại thời khắc cách đây một nghìn tỷ năm kia thì đương nhiên phải lặn lội đi một quãng đường rất dài, dài đến nỗi Cố Thanh Sơn có đủ thời gian để ngẫm nghĩ lại toàn bộ sự việc.
Cho đến một khắc nào đó.
“Nữ sĩ, Trật Tự Ma Vương tiến hóa đến bước cuối cùng, rốt cuộc sẽ sinh ra biến hóa gì?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Không phải cậu đã ở cùng nó một khoảng thời gian sao?”
Phúc Tự vừa phá vỡ dòng nước xiết của thời gian vừa đáp lời.
Cố Thanh Sơn nghi ngờ nói: “Đúng vậy, Trật Tự Ma Vương luôn muốn mượn hồn lực của ta để triệu hoán Ma Vương giáng lâm... Kẻ được gọi là Ma Vương này, rốt cuộc là cái gì?”
Phức Tự nói: “Trật Tự Ma Vương sẽ sử dụng hồn lực của cậu làm chất dẫn, kết hợp làm một thể với nguyện lực mà nó đã thu thập được suốt thời gian hàng tỷ năm, sáng tạo ra một tồn tại đặc thù.”
“Sáng tạo?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Đúng, đây là thuật sáng tạo tối cao mà phải dùng đến toàn bộ sức mạnh của trận doanh Trật Tự chúng ta mới hoàn thành được.”
Phức Tự có chút cảm khái nói: “Tồn tại được sáng tạo ra đó sẽ bám vào trên người của người triệu hoán, không chịu sự ràng buộc của nhân quả và toàn bộ pháp tắc, thay đổi tất cả!”
Cố Thanh Sơn bị kinh hãi, không khỏi hỏi: “Đã có sức mạnh như vậy, lo gì không đối phó được trận doanh Hỗn Loạn? Còn sợ gì ngày tận thế?”
“Đây là một trong những binh khí cường đại nhất mà phe Trật Tự chúng ta sáng tạo ra, đáng tiếc...” Phức Tự thở dài một tiếng, nói: “Nó có một thiếu sót không thể nào bù đắp... Lúc đó chúng ta đã tính thử rồi, nếu như để Trật Tự Ma Vương trải qua nghìn tỷ năm, thu thập nguyện lực của tất cả những người gia tải trong thời gian này, tối đa cũng chỉ có thể khiến loại tồn tại như ‘Ma Vương’ này giáng lâm mười giây mà thôi.”
Mười giây!
Cho dù loại lực lượng này mạnh đến nhường nào, thời gian tồn tại cũng quá mức ngắn ngủi.
Mà ngày tận thế bên ngoài cánh cửa thế giới là “Vô Tận”.
Bạn cần đăng nhập để bình luận