Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1556. Kiếm Tế Cuối


Đánh dấu
“Đương nhiên, về chuyện của Vực Sâu...”
Ánh mắt của Barry hướng về một góc.
Đại Ca đang nằm trên một chiếc ghế ở góc tường, tay cầm một lon nước tăng lực, uống từng ngụm ừng ực.
Cảm giác được ánh mắt của Barry, hắn ta chậm rãi buông lon nước xuống, nói:
“Tôi đã nói rất nhiều lần, chúng ta vừa rời đi, chắc chắn Vực Sâu Vĩnh Hằng chẳng còn một viện binh nào. Bởi vì sự thất bại này, nó sẽ cảm nhận được mối nguy hiểm nào đó, từ đó sẽ triệt để thức tỉnh.”
“Tốt nhất mấy người nên cầu nguyện là đừng đụng phải Vực Sâu Vĩnh Hằng thức tỉnh, bằng không, nó chỉ cần cảm nhận được mấy người, mấy người sẽ chết ngay lập tức vì không thể chịu đựng nổi cảm giác này.”
“Vậy còn anh? Anh là vua của Vực Sâu, anh có thể khiến cho nó ngủ say một lần nữa không?” Dạ Như Hi hỏi.
Đại Ca cười khổ, nói: “Vào lúc nó ngủ say, tôi có thể giúp nó cai quản tất cả. Nhưng lúc nó tỉnh táo lại, nếu tôi còn khoa tay múa chân, đó chính là sợ mình chết quá chậm.”
“Rốt cuộc bản thể của nó là dạng gì?” Diệp Phi Ly lại hỏi.
“Là một ít bộ phận rải rác, có phần tương tự với con người, nhưng không cách nào cấu thành một thân thể hoàn chỉnh.” Đại Ca nói.
“Thứ đầu tiên tỉnh lại sẽ là đôi mắt, sau đó thì không biết.”
Hắn ta nói xong, lại cầm lon nước lên, bắt đầu uống từng ngụm.
Trương Anh Hào thở dài một tiếng, nói: “Vực Sâu Vĩnh Hằng, thế giới Ác Quỷ, Lục Đạo Luân Hồi... Thế giới bên ngoài quá kinh khủng, lúc này tôi vô cùng nhớ khoảng thời gian cái gì cũng không biết ở thế giới Nguyên Sơ.”
Diệp Phi Ly hết sức tán đồng mà gật đầu.
Thấy tất cả mọi người đều bị sa sút tinh thần, Mèo Con đặt bút xuống, nói: “Không sao hết, chúng ta còn có Cố Thanh Sơn.”
Một lão già đội mũ chóp nhọn bay tới, tiếp lời cô: “Đúng là như vậy. Một kiếm kia của hắn khiến cho toàn bộ những người đã chết trong cuộc chiến Tháp Cao sống lại, lại lẩn tránh khỏi pháp tắc Vận Mệnh và Thời Gian, tạo ra một hòn đảo hoang tách biệt với dòng sông thời gian. Chuyện như thế này, e rằng ngay cả thần linh cũng không làm được. Ta nghĩ, chỉ cần có hắn, chúng ta có thể ứng phó với bất kỳ khó khăn nào.”
Nói xong, lão già cúi chào từng người.
Ông ta là Hội trưởng Hiệp hội Tháp Cao, vốn dĩ đã chết dưới thuật hấp hồn của Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả, nhưng sau đó lại nhờ nhát kiếm cuối cùng của Cố Thanh Sơn mà đảo ngược vận mệnh, sống lại lần nữa.
“Lão già, sao ông lại tới đây?” Barry hỏi.
“Ta vừa mới gieo quẻ cùng với tai họa Vân Cơ, bọn ta dự đoán Cố Thanh Sơn sẽ nhanh chóng thoát khỏi cảnh giới thiền định thâm trầm này.” Hội trưởng Hiệp hội Tháp Cao nói.
“Cái gì?” Mọi người đồng thanh.
Mèo Con nhảy dựng lên, nói: “Đi, đi xem.”
Cô biến mất trong không trung.
Những người khác cũng lũ lượt bay lên, lao nhanh về một nơi xa tít trong thế giới.
...
Chiến trường.
Cố Thanh Sơn đứng yên tại chỗ.
Bốn thanh trường kiếm lơ lửng sau lưng hắn.
Hơn mười ngày nay, hắn vẫn luôn luôn nhắm hai mắt, chìm đắm trong một kiếm cuối cùng mà hắn chém ra hôm đó.
Đó là chiêu kiếm vũ cuối cùng của bài tế vũ Thất Kiếm.
Kiếm tế cuối, Chư Giới Hồi Sinh Chi Tế.
..............
Sâu trong thức hải của Cố Thanh Sơn.
Thần hồn của hắn cô đọng thành hình, đứng ở một bên, nghiêm túc quan sát một kiếm mình vừa chém ra.
Nói là một kiếm, nhưng thực ra là Thiên Địa song kiếm cùng xuất ra.
Hàng nghìn tỷ nguyện lực lượn lờ trên thân kiếm, tản ra âm thanh kêu gọi kì dị.
Từ sâu trong mặt đất tuôn ra vô số tia sáng nhỏ màu trắng sữa, leo lên trên kiếm phong, theo sự quơ múa của Cố Thanh Sơn mà ngưng tụ thành những ký hiệu đặc biệt.
Ký hiệu của bản nguyên thế giới!
Những thứ này đều là các loại bản nguyên tạo nên thế giới, dựa vào tất cả bí mật sinh ra từ trong hỗn độn, tự nhiên hiển lộ ra dưới dạng ký hiệu.
Sau khi hấp thụ lực lượng của Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả và Kỷ Nguyên Hỗn Loạn, toàn bộ ý chí thế giới còn sót lại đều được điệu múa kiếm tế này của Cố Thanh Sơn luyện thành tồn tại nguyên thủy nhất.
Chúng nó lấy các loại đặc tính, một lần nữa hóa thành các loại pháp tắc bản nguyên...
Cố Thanh Sơn không chút do dự, vung Địa kiếm trong tay lên, vẽ ra một đường kiếm quang lạnh lẽo.
Hắn chợt quát: “Chúng sinh vạn vật, vì sức mạnh pháp tắc của các thế giới, hãy hiển hiện ra!”
Mặt đất ầm ầm nứt ra.
Thi thể Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả từ dưới sâu trong lòng đất bay ra ngoài, bay vút lên không rồi vỡ tan thành vô số hình bóng âm u.
Đó đều là những người đã chết dưới công kích của nó trong cuộc chiến ở thế giới Tháp Cao.
Cố Thanh Sơn nhìn chăm chú vào song kiếm trong tay mình.
Một kiếm tràn đầy bản nguyên các thế giới.
Một kiếm là linh hồn chúng sinh của các thế giới.
Mà hắn mang trên mình hàng chục ngàn tỷ nguyện lực, dùng bài kiếm vũ Chúng Sinh Tế Mệnh mà hoàn thành màn tế lễ cuối cùng.
“Chính là lúc này!”
Giọng nữ khàn khàn khô khốc thúc giục.
Cố Thanh Sơn không hề do dự, một tay giơ Thiên kiếm chỉ lên bầu trời, một tay cầm Địa kiếm chỉ xuống mặt đất, nói: “Nhân quả nghịch chuyển, Chư Giới Hồi Sinh Chi Tế, thành!”
Sau một cái chớp mắt.
Trên mặt đất đầy rẫy những phế tích ngổn ngang, từng ngọn tháp cao đột ngột mọc lên từ dưới mặt đất, vô số chiến sĩ lại xuất hiện lần nữa tại chính nơi bọn họ đã bỏ mạng, tất cả đều sống lại.
Mà vô số ký hiệu bản nguyên thế giới trên Thiên kiếm đều hòa làm một thể, tạo thành một quả cầu ánh sáng nửa trong suốt không ngừng nhấp nháy.
Cố Thanh Sơn nhìn quả cầu ánh sáng, nói: “Bởi vì hàng chục ngàn tỷ nguyện lực và Ma Vương giáng lâm, toàn bộ pháp tắc thời không bên ngoài tạm thời không thể vào được. Nhưng đợi khi tế vũ kết thúc, pháp tắc Thời Không và Vận Mệnh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
“Đi vào trong Đồng thuật của ta, đây là nơi các ngươi có thể khôi phục nguyên khí và dần dần phát triển.”
Quả cầu ánh sáng nửa trong suốt giống như có linh tính, ở giữa không trung nhấp nháy một cái rồi nhanh chóng thu nhỏ lại, vọt vào bên trong con mắt trái của Cố Thanh Sơn.
Dòng chữ nhỏ phát sáng lập tức hiện ra:
[Ngài hấp thu tàn hồn của các thế giới để xây dựng thế giới mới.]
[Thuật pháp thế giới của ngài đang thay đổi...]
Đầu tiên là Chủ Ngữ Ảnh Thanh Long, bây giờ là thuật pháp thế giới, sức mạnh siêu phàm của Cố Thanh Sơn sinh ra sự biến hóa trước nay chưa từng có.
Nhưng mà hắn căn bản không để ý tới những thứ này.
Giọng nữ khàn khàn khô khốc kia nhanh chóng căn dặn hắn:
“Nhớ kỹ, ngươi thay đổi lịch sử, thay đổi mọi thứ đã qua, khiến cho cả vận mệnh, thời không lẫn nhân quả đều xuất hiện sai số.”
“Thế giới này không thể trở về vị trí ban đầu nữa, bằng không một khi dư âm của tế vũ tiêu tán, nó sẽ trực tiếp bị sức mạnh vận mệnh và thời không xóa đi.”
“Vậy ta nên làm thế nào?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Giọng nữ trả lời: “Ngươi yên tâm, ta sẽ thi triển một kiếm, dùng hết hồn lực còn thừa lại, vừa đủ đảm bảo cho các ngươi bình an.”
Cố Thanh Sơn liền thả lỏng.
Bỗng nhiên hắn phát hiện tay của mình đột nhiên nhấc lên, nắm lấy Triều Âm kiếm trong hư không, hai chân nhảy qua nhảy lại, bắt đầu thi triển một bài múa kiếm chưa từng thấy trước đây.
Trên bầu trời dần dần xuất hiện một màng sáng đẹp đẽ, tách biệt toàn bộ thế giới với bên ngoài.
“Tiền bối...” Cố Thanh Sơn hoảng hốt vội vàng gọi.
Ngay sau đó, hắn nghe thấy chính mình nói rằng: “Không sao, ta mượn thân thể của ngươi dùng một lát, để hoàn thành đoạn múa bí mật này.”
“Ta sẽ biến thế giới này thành một hòn đảo hoang trôi nổi trong thời không.”
“Các ngươi vẫn sẽ trôi theo dòng sông thời gian này mà hướng về tương lai, cho đến khi dao động của vận mệnh và thời gian hoàn toàn yên ắng lại.”
Ầm!
Thế giới Tháp Cao bắt đầu lay động kịch liệt.
“Không sao cả, đây là vì thế giới đã rời khỏi vị trí ban đầu, đang bắt đầu trôi nổi.” Giọng nữ nói.
Theo lời của nàng, Cố Thanh Sơn thấy trên bầu trời bắt đầu xuất hiện các dạng quang ảnh.
Đó là những chuyện vốn đã xảy ra trong dòng sông thời gian.
Cố Thanh Sơn bắt gặp hình ảnh của mình ngay trong một chùm quang ảnh. Hắn đang lang thang trong Khu Tranh Bá, tìm kiếm thời cơ để trở nên mạnh mẽ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận