Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1567. Kỳ Lạ


Đánh dấu
Cố Thanh Sơn xuất hiện ở trước cánh cửa bên ngoài tháp, cười nói: “Trương thúc...”
Âm thanh của hắn đột nhiên dừng lại.
Bên ngoài tháp Thông Linh, một đám người đứng đông nghịt.
Tộc trưởng Phi Vũ, Tộc trưởng phu nhân, các trưởng lão và các tông trưởng đều tới đông đủ.
Một nhóm lớn cao thủ lưu phái đang canh chừng bên ngoài tháp Phi Vũ Thông Thiên, vẻ mặt rất khẩn trương, không cho phép bất cứ kẻ nào đến gần nơi này.
Cố Thanh Sơn ngây người.
Không đợi hắn nói, Tộc trưởng Phi Vũ đã trực tiếp hỏi thẳng: “Dao động của thông linh đến từ tầng thứ ba, vậy ngươi tiến hành cộng minh với lông vũ hay là cộng minh với vảy giáp?”
Việc này căn bản không gạt được, Cố Thanh Sơn thản nhiên nói: “Là vảy giáp.”
Mọi người rối loạn.
Một trưởng lão không nhịn được, nói: “Gạt người, nếu như là vảy giáp thì làm sao có thể còn sống mà trở ra.”
“Im miệng!” Tộc trưởng Phi Vũ lạnh lùng nói.
Lúc này ông ta cũng không đoái hoài đến chuyện của con trai, lập tức đi tới trước mặt Cố Thanh Sơn, nghiêm mặt nói: “Mặc kệ ngươi nhìn thấy gì trong cộng minh, hiện tại ngươi không cần phải nói một chữ. Ta chỉ hỏi ngươi, lúc ngươi trở lại, có vật gì đi theo sau ngươi không?”
Cố Thanh Sơn lập tức nói: “Có một con sâu, màu đen, mặt người, tám chân, tốc độ cực nhanh.”
Lời này vừa nói ra, Cố Thanh Sơn rõ ràng cảm giác được vẻ mặt của tất cả mọi người đều trở nên khẩn trương.
“Xác định là một con?” Tộc trưởng Phi Vũ trầm giọng hỏi.
“Xác định.” Cố Thanh Sơn nói.
Cố Thanh Sơn thấy vẻ mặt của tất cả mọi người đều yên tâm hẳn.
“Một con thì không có chuyện gì.” Có người nói.
“Nhưng không biết sức tàn phá ra sao, sợ rằng sẽ có chút vấn đề.” Lại có người nói.
Mọi người không hẹn mà cùng nhìn về một lão già tóc trắng.
Lão già tóc trắng nói: “Đó là thứ nằm ngoài 179 loại tà sùng, nếu như vượt quá ba con, toàn bộ động Đông Hoang đều không thể đối phó nổi.”
Mọi người im lặng.
“Nói như vậy, vảy giáp căn bản không phải vật thông linh mà động Đông Hoang chúng ta có thể thừa nhận được.” Có người nói nhỏ.
“Không có việc gì, chỉ có một con đột kích.” Tộc trưởng Phi Vũ nói, lại liếc mắt nhìn Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn lại gật đầu xác nhận thêm lần nữa.
Không chỉ tự mình nhìn thấy mà ngay cả Giao diện Chiến Thần cũng nói như vậy thì sẽ không sai.
Mọi người thấy hắn chắc chắn như vậy, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
“Tộc trưởng, hay là lập tức hồi báo cho thành chủ, để sớm chuẩn bị.” Lão già tóc trắng đề nghị.
“Lập tức báo lên, ngoài ra còn phái người của chúng ta đi hiệp trợ thành chủ tác chiến... Lần này phải điều động hết toàn bộ cao thủ trong phái. Nhớ, phải nói với thành chủ rằng toàn bộ tổn thất trong chiến đấu sẽ do bộ tộc Phi Vũ chúng ta gánh chịu.” Tộc trưởng Phi Vũ ra lệnh.
“Rõ!”
Mọi người đồng thanh đáp.
Chỉ thấy từng đạo lưu quang bay ra khỏi phủ đệ, rơi về phía trung tâm thành phố.
Tộc trưởng Phi Vũ nhìn Cố Thanh Sơn.
“Thường tùy Lý Tam, từ hôm nay trở đi, ngươi có thể có tên họ.”
“Đi theo ta!”
Cố Thanh Sơn không thể làm gì hơn là đuổi theo tộc trưởng.
Mọi người mang theo hắn, trùng trùng điệp điệp đi đến trước một căn phòng tầm thường trong một góc phủ đệ.
Tộc trưởng gọi lên vài đội nhân thủ, bố trí nhiệm vụ phòng ngự, sau đó dẫn Cố Thanh Sơn và một số thiếu niên tiến vào một gian mật thất dưới lòng đất.
Cố Thanh Sơn từng thấy chỗ này trong trí nhớ của Trương Thiếu chủ.
Đây là mật thất chuyên môn dùng để phòng ngự tất cả tai họa.
Nếu như gặp phải tai họa có thể hủy diệt toàn bộ động Đông Hoang, nơi này sẽ lập tức sản sinh ra một loại thuật pháp truyền tống, truyền tống người ở bên trong đi đến một hang động khác.
Nói cách khác, đây là nơi bảo vệ tính mạng.
Cánh cửa phía sau Cố Thanh Sơn khép lại.
Hắn tìm một chỗ trong mặt đất, ngồ xuống lẳng lặng chờ đợi.
Lúc này đã qua năm phút.
Con sâu màu đen kia hẳn là đã đến động Đông Hoang.
Ầm!!!
Hắn đang suy nghĩ, bên tai đã phát ra tiếng động đinh tai nhức óc cùng với tiếng gào thét chói tai của sâu.
Trận chiến vừa mới bắt đầu đã tiến vào giai đoạn kịch liệt nhất, âm thanh dữ dội vang lên liên miên không dứt.
Cố Thanh Sơn thở dài, nằm xuống trên ghế.
Tiêu rồi, hình như mình đã dẫn đến một thứ gì đó rất ghê gớm.
Đại địa rung động.
Tiếng nổ.
Tiếng rít của côn trùng.
Lay động.
Kịch liệt lay động.
Mặc dù ở trong mật thất có tầng tầng thuật pháp gia trì nhưng cũng không cách nào cắt đứt hoàn toàn những biến động này.
Hoặc vốn đã không cắt đứt triệt để.
Cố Thanh Sơn nằm trên ghế, quét mắt nhìn nơi này.
Những thiếu niên kia co rụt người lại, trên mặt đầy vẻ hốt hoảng hoặc kính sợ, yên lặng lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Đây là bài học đầu tiên của bọn họ, để cho bọn họ sớm có nhận thức đối với thế giới mà mình đang sống.
Cố Thanh Sơn thở dài, tâm tư chuyển động.
Vốn tưởng rằng phải đến thế giới Ác Quỷ, kết quả lại đi tới Hang Sâu Vạn Thú.
Vốn tưởng rằng Hang Sâu Vạn Thú và thế giới Ác Quỷ không khác biệt lắm, ai ngờ một lần cộng minh và cảm ứng lại cho hắn thấy được một loại tận thế.
Còn cả một tồn tại bị tận thế giam cầm.
So sánh với thế giới Ác Quỷ, thế giới này càng bí ẩn hơn.
Không chỉ có như vậy.
Thế giới Ác Quỷ vẫn chưa xuất hiện ác quỷ nguyên sinh chân chính cường đại không gì sánh bằng.
Hang Sâu Vạn Thú cũng không có Lục Đạo Thần Thú.
Chiếm được hai chỗ này đều là người, là Nhân tộc.
Đây chính là một chuyện kỳ lạ.
Cố Thanh Sơn nắm chặt tay, tư duy chuyển ngoặt sang hướng khác.
Trong tương lai, đủ loại cục diện càng ngày càng nghiêm trọng, thực lực của mình cần phải tăng lên.
Trước kia là vội vàng tranh đấu với Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả, hiện tại trận quyết chiến đã qua, phỏng chừng mình sẽ có chút thời gian, có thể tu hành thật tốt một phen.
Tinh Hà Thánh Nhân...
Đây là cảnh giới kế tiếp sau cảnh giới Tu Di Sơn Chủ. Căn cứ vào kiến thức mà ý chí của các thế giới trong quá khứ cho mình, từ Tu Di Sơn Chủ lên Tinh Hà Thánh Nhân có một khoảng cách rất lớn cần vượt qua.
Muốn trở thành Tinh Hà Thánh Nhân, đầu tiên phải dẫn động pháp tắc thiên địa, tạo thành Linh Đức Thiên Thư và Công Đức Thiện Thư bên trong thân thể.
Linh Đức Thiên Thư cần người tu hành nắm giữ đầy đủ bí quyết đạo pháp, Công Đức Thiện Thư cần người tu hành tích lũy đầy đủ thiện công.
Khi đạt được đủ trình độ về đạo pháp cũng như thiện công, người tu hành mới có thể đánh vào cảnh giới Tinh Hà Thánh Nhân.
Có điều, ngưng tụ Linh Đức Thiên Thư và Công Đức Thiện Thư đều cần hoàn cảnh tuyệt đối an toàn, trong mật thất quá nhiều người, không thích hợp.
Chờ chuyện lần này qua đi, mình sẽ bắt tay vào tu luyện.
Cố Thanh Sơn vừa nghĩ, vừa quan sát các thiếu niên trong mật thất.
Bỗng nhiên, hắn thấy Trương thiếu chủ đang đứng cùng với một cô gái. Hai người đang nói gì đó, sau đó Trương thiếu chủ liền đi về phía hắn.
“Này, Lý Tam.”
Cố Thanh Sơn lấy lại tinh thần, ôm quyền cười nói: “Thiếu chủ.”
“Ừ.”
Trương thiếu chủ ngồi xuống bên cạnh hắn, mở tay ra.
Cố Thanh Sơn hiểu được, lấy ra trường cung có tên “Phó Nguyệt Chi Ưng”, đặt nó vào tay y.
Trương thiếu chủ cất trường cung đi rồi mới nhỏ giọng nói: “Nào, nói ta nghe một chút, ngươi sản sinh cộng minh với miếng vảy kia, rốt cuộc đã nhìn thấy gì?”
Cố Thanh Sơn nói: “Tộc trưởng không cho tôi nói.”
Trương thiếu chủ nói: “Bình thường mọi người đều bị bịt tai bịt mắt, chỉ có những võ giả chính thức, cốt sư, cung thủ mới có thể biết được những chuyện tương ứng với đẳng cấp thực lực. Lần này thật vất vả mới có một bí mật chúng ta biết mà trong tộc không biết, ngươi vẫn nên nói ra cho ta nghe một chút.”
“Không tốt lắm đâu, vi phạm mệnh lệnh của Tộc Trưởng, không phải là chuyện gì tốt đẹp.”
Sắc mặt Trương thiếu chủ trầm xuống.
Y quay đầu lại nhìn cô gái kia một chút rồi lại quay lại, nói lời u ám:
“Lý Tam, cho dù ngươi đã gia nhập lưu phái, nhưng nói cho cùng vẫn là tôi tớ của ta, vậy mà chuyện này lại dám làm trái ý bản thiếu chủ?”
Cố Thanh Sơn dừng một chút.
Khát vọng của Trương thiếu chủ đối với bí mật quá sâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận