Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1570. Tháp Thi Thể


Đánh dấu
Trương thiếu chủ lộ ra vẻ khó hiểu, nhưng vẫn nhấc chân đi ra ngoài.
Trong lòng Cố Thanh Sơn khẽ động.
Như vậy, tận thế có vô số thủ đoạn, có loại cường đại đến mức gần như nghiền ép tất cả trên thế gian, có loại thì quỷ dị đến mức người ta không thể tưởng tượng nổi.
Cho nên trong mỗi một tòa phủ đệ đều có xây mật thất, là nơi bảo toàn tính mạng cho các thiếu niên - đại diện cho hy vọng của toàn tộc.
Thông thường, người chịu trách nhiệm đóng cửa và mở cửa mật thất là tộc trưởng, hoặc là trưởng lão có quyền uy.
Kết quả, người tới lại là Lưu quản sự.
Xem ra trận chiến này rất ác liệt.
Mọi người yên lặng suy nghĩ, dưới chân vô thức bước đi nhanh hơn, muốn nhanh chóng đi xem tình hình người thân của mình.
Nhìn cảnh tượng này, Cố Thanh Sơn âm thầm suy tính một phen. Hắn ghé vào bên tai Triệu quỳnh, thấp giọng hỏi: “Triệu tỷ, thực lực của tỷ thế nào?”
Triệu Quỳnh nói: “Ta không rành chiến đấu nhưng cũng có chút thủ đoạn phòng thân, chắc là mạnh hơn tất cả mọi người trong thành này.”
Cố Thanh Sơn im lặng gật đầu, bỗng nhiên kêu lớn: “Ôi, Lưu Minh! Lưu quản sự đại nhân, ta đau bụng, xin ông đỡ ta một chút!”
Hắn ngồi xổm dưới đất, một tay cầm lấy tay Triệu Huỳnh để ổn định thân thể, một tay ôm bụng, trên mặt đầy vẻ thống khổ.
Lưu quản sự quay đầu nhìn lại, thấy bộ dạng này của hắn, trên mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ, nói: “Ôi, thằng nhóc này. Tộc trưởng mới tuyên bố muốn ngươi gia nhập lưu phái, sao lại vẫn mang bộ dạng hèn yếu như vậy.”
Cố Thanh Sơn cúi thấp đầu, nheo mắt lại.
Lời nói của Lưu quản sự không có bất cứ vấn đề gì, thái độ trong giọng nói cũng giống như trước đây.
Một giây sau, chỉ thấy Lưu quản sự sải bước đi nhanh về phía hắn, miệng còn huyên thuyên:
“Được, ta đến đỡ ngươi. Dù sao thằng nhóc ngươi cũng sắp trở thành cao thủ rồi, sau này đừng đi tính toán chuyện quá khứ với lão Lưu ta đấy.”
Cố Thanh Sơn không nói gì, vẫn nhăn mặt nhăm mũi như trước.
Hắn dùng ngón tay viết một chữ vào lòng bàn tay Triệu Huỳnh:
“Giết.”
Triệu Quỳnh hơi ngẩn ra.
Bình thường nàng hay rong ruổi khắp tám động trong thiên hạ, đã nhìn quen sóng gió, tâm tư thông thấu, làm việc quả quyết. Thế nhưng, muốn nàng tùy ý ra tay giết một người vô tội thì vẫn khá khó khăn.
Đang lúc do dự, Cố Thanh Sơn lại nhanh chóng viết lên tay nàng hai chữ: “Tin ta.”
Triệu Quỳnh đột nhiên phản ứng kịp.
Đúng vậy, Lý Tam mới vừa thông linh thành công, mang trên mình một loại sức mạnh nào đó.
Hắn thông linh với một miếng vảy mà tất cả mọi người đều không biết rõ lai lịch.
Mặc dù trong tám hang động thì thứ đó cũng không thể xem là quý hiếm, nhưng có rất ít người có thể thông linh thành công, mà đồng thời còn dẫn đến ngày tận thế.
Biết đâu...
Sắc mặt Triệu Quỳnh bình tĩnh, nắm chặt tay Cố Thanh Sơn, nói: “Có lẽ dạ dày của ngươi không tốt, nhưng ngươi yên tâm, chờ sau này bắt đầu tu luyện, thân thể sẽ không xuất hiện vấn đề như vậy nữa.”
Cố Thanh Sơn thở phào.
Lời nói này có ý bảo hắn yên tâm.
Nếu như Triệu Quỳnh cứ tiếp tục do dự, Cố Thanh Sơn cũng chỉ có thể tự mình ra tay rồi sau đó cao chạy xa bay, hoặc là nghĩ biện pháp đổi sang một thân phận khác.
Dù sao, kẻ mà ngay cả Chú Ngữ Thanh Long không trói được thì chắc chắn hắn ta không phải là Lưu quản sự ban đầu.
Nghĩ tới nghĩ lui.
Chắc là con côn trùng kia.
Nói cách khác, ngoại trừ Lưu quản sự này, những người bên ngoài có lẽ đã chết gần hết.
Lưu Minh là một quản sự rất bình thường trong phủ.
Đáng lý ra, dưới sức mạnh của Chú Ngữ Thanh Long, khi gã đáp lại lời kêu gọi của Cố Thanh Sơn thì sẽ bị cố định tại chỗ, không thể nào di chuyển.
Nhưng giờ khắc này, gã lại đang đi về phía Cố Thanh Sơn và Triệu Quỳnh.
Cho nên, gã không phải Lưu quản sự.
Hơn nữa, sương trắng cũng có vấn đề.
Trong dòng sông thời gian là sương mù dày đặc vô tận.
Kỷ nguyên Hỗn Loạn dùng sương xám để thể hiện sức mạnh của mình.
Hình thái sương mù này thật ra là một loại sức mạnh có cấp độ quá cao, vượt qua hạn chế về chiều không gian, người bình thường không thể thấy rõ và hiểu được, cho nên mới nhìn nó thành sương mù.
Hơn nữa, người mở cửa lần này không phải là tộc trưởng hay các trưởng lão, tình hình này thực sự không bình thường.
Chỉ cần một trong số những vấn đề này cũng đủ khiến cho Cố Thanh Sơn cảnh giác.
Dưới ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người, Lưu quản sự đi tới trước mặt hắn, vươn tay.
“Nào.” Lưu quản sự cười nói.
Trong khoảnh khắc khi sau lưng gã hiện ra gai ngược dài và móng vuốt dữ tợn, Triệu Quỳnh cầm một khúc xương màu đỏ, lớn tiếng nói: “Huyết Cốt Cự Thi, giết nó!”
Từ trên khúc xương, một tầng huyết ảnh tản ra hơi thở tang thương biến hóa thành bộ móng vuốt khổng lồ, hung hăng nện lên người Lưu quản sự.
“Ầm!”
Lưu quản sự bị một đòn này đánh bay, thân thể phá vỡ đỉnh mật thất, bay ra ngoài.
Triệu Quỳnh nói với Cố Thanh Sơn: “Ở chỗ này, đừng nhúc nhích.”
Nói xong, nàng cầm khúc xương màu đỏ, thân hình nhảy lên một cái, xuyên qua lỗ thủng trên đỉnh mật thất mà đuổi theo.
“Sao lại đánh nhau vậy? Cha ta đâu? Sao lại không đến ngăn cản?” Trương thiếu chủ kêu lên.
Y tông cửa xông ra.
Các thiếu niên xung quanh cũng xôn xao hết cả, lũ lượt kéo nhau đi ra ngoài, định xem thử đã xảy ra chuyện gì.
Dù sao, người nhà của bọn họ đều ở bên ngoài.
Trong mật thất chỉ còn lại một mình Cố Thanh Sơn.
Hắn cũng không giả bộ đau bụng nữa, đứng lên, tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống.
Dưới một kích vừa rồi, nóc mật thất đã bị thủng một lỗ. Cố Thanh Sơn dứt khoát phóng ra thần niệm, xuyên qua lỗ hổng tìm kiếm bên ngoài.
Bên ngoài tràn ngập sương mù nhàn nhạt, nếu dùng mắt thường nhìn, e là sẽ không thấy rõ vật ở cách xa hơn mười bước.
Cũng may Cố Thanh Sơn có thần niệm, có thể thấy Triệu Quỳnh đang cầm khúc xương màu máu kia, dẫn động một loại tồn tại hư không nào đó biến hóa ra hai bộ móng vuốt xương xẩu dài mấy chục thước, quyết đấu kịch liệt với con sâu kia.
Cố Thanh Sơn nhìn vài hơi thở, sau đó không khỏi lắc đầu.
Cặp móng vuốt màu máu kia uy lực không tệ, nhưng côn trùng mặt người tám chân vẫn không chết. Tuy nó bị đánh đến mức liên tục phát ra tiếng thét chói tai, nhưng lại càng lúc càng hung tàn, tốc độ di chuyển và công kích cũng càng lúc nàng nhanh.
Tốc độ kinh người như vậy, lúc Cố Thanh Sơn thông linh cũng đã được lĩnh hội.
Cố Thanh Sơn tạm thời mặc kệ hai bên giao chiến, thần niệm tìm kiếm trong thành phố.
Chỉ nháy mắt sau, lông tơ khắp người hắn đều dựng ngược cả lên.
Toàn bộ thành phố đã bị san thành đất bằng.
Ngay chính giữa thành phố, những đoạn tay chân đứt đoạn, máu loãng, nội tạng và xương cốt chất chồng thành một tòa tháp cao chót vót, đang không ngừng tỏa ra sương mù.
Không ngờ con sâu màu đen lại dùng thi thể của tất cả mọi người trong thành để tạo thành một tòa tháp thi thể cao đến vài trăm thước!
Máu thấm sâu xuống lòng đất, vẽ ra hình ảnh một con sâu vặn vẹo quỷ dị.
Cảnh tượng giống như trong địa ngục, gần như có thể khiến cho người bình thường nhìn thấy sẽ trở nên điên loạn.
Thần niệm của Cố Thanh Sơn tiếp tục quét.
Chỉ thấy bên trong rất nhiều phủ đệ, mật thất đều đã bị phá ra, ngoại trừ những bức tường máu thì không có thứ gì khác.
Cũng có một ít mật thất vẫn nguyên vẹn không hề bị hao tổn gì, có lẽ bởi người ở bên trong nhanh nhạy nắm bắt thời cơ, kịp thời truyền tống rời đi.
Thành phố lặng yên trong sương mù.
Cố Thanh Sơn bùi ngùi thở dài.
Côn trùng hóa thành Lưu quản sự, lại còn có thể tiếp nhận ký ức và tính cách của đối phương một cách hoàn mỹ, nói ra những lời hết sức thích hợp.
Chỉ điều này cũng đủ để lừa gạt hầu hết mọi người.
Thần niệm của Cố Thanh Sơn quét thêm một lần nữa, trở lại tháp thi thể.
Sương mù ở xung quanh tháp cao là nồng đậm nhất, gần như đã hóa thành vật thật, biến tất cả mọi thứ thành bóng tối...
Không.
Đó không phải là bóng tối thuần túy, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện bóng tối này giống như nước thủy triều.
Đang cuồn cuộn dâng trào không ngừng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận