Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1571. Tận Thế Sắp Tới! (1)


Đánh dấu
Cố Thanh Sơn bỗng nhiên nhở lại cảnh tượng chính mình nhìn thấy lúc thông linh...
Ở một nơi chẳng biết là đâu, bộ xương thân rắn đầu người khổng lồ bị bóng đêm vô tận vây quanh.
Mà “bóng tối” chính là vô số con sâu màu đen có gương mặt người và tám cái chân.
Lẽ nào...
Những con côn trùng đó sắp tới đây?
Tim Cố Thanh Sơn chợt thắt lại.
Nói đùa, một con côn trùng là đã có thể tàn sát hàng loạt dân chúng trong thành, tình hình này đừng nói Cố Thanh Sơn chưa từng thấy, ngay cả nhân vật có thế lực lớn như Triệu Quỳnh cũng chưa từng chứng kiến.
Vậy rốt cuộc tồn tại thân rắn đầu người do thần kỹ “Bất Chu Sơn Đoạn” hiển hóa là gì?
Vì sao nó phải đối mặt với tận thế kinh khủng như vậy?
Cố Thanh Sơn không kịp suy nghĩ thêm.
Hiện tại hắn phải tập trung vào hoàn cảnh lúc này.
Nếu như đám côn trùng nhiều vô số kể kia giáng lâm, sợ rằng toàn bộ Hang Sâu Vạn Thú đều sẽ bị hủy diệt trong tận thế.
“Sơn Nữ.” Cố Thanh Sơn kêu.
Một thanh trường kiếm như thu thủy từ sau lưng hắn hiện ra, hóa thành một cô gái xinh đẹp lạnh lùng.
“Công tử, muốn chiến đấu sao?” Cô hỏi.
“Cô hãy biến thành Lý Tam, ở đây coi chừng, tôi đi xem xem.” Cố Thanh Sơn nói.
“Vâng, công tử cẩn thận.”
Cô gái nói xong, thân hình chuyển một cái liền biến thành Lý Tam, ngồi xuống ghế.
Cố Thanh Sơn thì biến lại thành dáng vẻ vốn có, xoay người định rời đi.
Hắn vừa nhấc chân, đột nhiên dừng bước.
“Sao vậy, công tử?” Sơn Nữ hỏi.
“Con trùng quá giảo hoạt. Từ khi bắt đầu đến giờ, nó vẫn luôn kéo dài thời gian, chắc là muốn làm cho tháp thi thể hoàn thành nghi thức nào đó.” Cố Thanh Sơn suy tư nói.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên lỗ thủng trên nóc phòng.
Màn đêm buông xuống.
Trời về khuya.
Cố Thanh Sơn suy nghĩ một chút, trong lòng đã có tính toán.
Thân hình hắn nhoáng lên, rơi trên mặt đất, hóa thành một con mèo quýt.
Tu Di Thần Thông ---- Hóa Thân Quất Hoàng.
“Meo meo!”
Chỉ thấy mèo quýt xòe bốn móng vuốt, chạy như bay ra ngoài như quỷ mị, được nửa đường thì hoàn toàn biến mất.
Dạ Mị Quỷ Ảnh!
[Khi màn đêm buông xuống, ngài có thể mượn dùng năng lượng của những vật phẩm siêu phàm ấy, mỗi đêm một lần.]
Cố Thanh Sơn trực tiếp mượn thần thông “Ngọc Vô Hạ” của hồ lô Duy Tôn, bất cứ tồn tại nào cũng không thể phát hiện ra hắn.
Trong thành thị đổ nát tịch mịch, sương mù tràn ngập.
Một con mèo không một tiếng động chạy vội dưới sự che đậy của bóng đêm, rất nhanh đã nhảy lên một bức tường cao.
Nó ngồi xổm trên tường, nhìn về một nơi cách đó không xa.
Bên kia, Triệu Quỳnh và côn trùng màu đen say sưa giao thủ, đánh đến mức khó phân thắng bại.
Mèo quýt quay đầu, nhìn sang một hướng khác.
Trong tháp thi thể cao vài trăm thước, khí đen không ngừng phóng ra, hóa thành một màn đêm thâm thầm.
Màn đêm nhìn có vẻ cực kì xa xôi, lại dường như gần ngay trước mắt.
Nó đang trở nên càng ngày càng rõ ràng.
Phải nắm chắc thời gian!
Mèo quýt lấy tốc độ thật chậm phe phẩy cái đuôi, một lát sau liền đưa ra quyết định.
Chỉ thấy nó hòa vào màn đêm, bay vút về phía Triệu Quỳnh và côn trùng màu đen đang giao thủ.
Nó âm thầm đến gần đôi bên, ở một khoảng cách thích hợp chờ đợi thời cơ.
Khoảng cách này vừa tránh được khu vực đôi bên giao chiến, vừa đủ gần để có thể tham gia bất cứ lúc nào.
Bất luận là Triệu Quỳnh hay là con sâu màu đen, đều không hề cảm nhận được sự tồn tại của nó.
“Chết tiệt, sao có thể như vậy...”
Triệu Quỳnh nhìn tòa tháp thi thể ở trung tâm thành phố, toàn thân lạnh toát.
Thì ra tòa tháp mới là thứ quan trọng!
Đối với tận thế, nàng có kinh nghiệm phong phú, lúc này hoàn toàn hiểu được.
Quái vật tận thế không làm chuyện vô nghĩa!
E rằng tòa tháp sẽ triệu hoán thứ gì đó, có lẽ là đồng loại của con côn trùng màu đen này, cũng có thể là tồn tại có đẳng cấp cao hơn nó.
Động Đông Hoang là đất hoang của Vạn Thú, vừa hoang vắng vừa cằn cỗi, ở đây không có cao thủ chân chính hàng đầu.
Vậy nên cho dù cầu cứu cũng phải tốn công sức liên hệ với những động khác.
Thế nhưng con sâu màu đen này quá giảo hoạt, giống như có thể hiểu rõ ý nghĩa đằng sau mỗi động thái của đối phương.
Nó căn bản sẽ không cho mình cơ hội phóng ra thuật pháp cầu cứu!
Vậy cũng chỉ có...
Triệu Quỳnh cắn răng một cái, toàn lực thôi động bộ xương móng vuốt màu máu, liên tục công kích mấy lần, bức lui côn trùng màu đen.
Nhân cơ hội này, nàng quay người lại, xông về phía tháp thi thể.
Mèo quýt ngồi ở một bên, lúc này bỗng nhiên mở to hai mắt.
Ngây thơ!
Quá ngây thơ, điều này nhất định sẽ làm con côn trùng kia tức giận!
Mèo quýt phát động Súc Địa Thành Thốn, biến mất tại chỗ, trực tiếp ngăn chặn trước mặt Triệu Quỳnh, tại một khoảng cách nàng không xa.
Nó chờ ở đây.
Chỉ thấy mặc dù con sâu màu đen bị bức lui, nhưng vừa phát hiện Triệu Quỳnh xoay người muốn đi tới tòa tháp thì lập tức phát ra tiếng kêu to cao vút mà dồn dập.
Nó cũng biết, cô gái trước mặt đã nhìn ra nó đang kéo dài thời gian.
Vậy thì không thể cho nàng ta cơ hội!
Căn cứ vào vài lần giao thủ, nó biết chỉ cần dốc toàn lực thì nhất định có thể giết chết đối phương, mặc dù mình phải trả giá bằng tổn thương nghiêm trọng.
Toàn thân côn trùng tỏa ra một lớp màng màu đen, thân thể lắc một cái đã ngăn chặn trước mặt Triệu Quỳnh.
Lớp màng đen đột nhiên bốc cháy rừng rực.
Côn trùng muốn hạ sát thủ!
Nhưng nó không biết, một con mèo đang ẩn nấp trong bóng đêm ngay sau lưng nó.
Trong khoảnh khắc, một ánh kiếm chợt lóe lên rồi biến mất!
Trường kiếm đâm sâu vào thân thể con sâu, chém nó thành hai đoạn. trong nháy mắt khi hai phần thi thể tách ra, nó liền hóa thành hư vô, không bao giờ còn tồn tại nữa.
Cố Thanh Sơn cầm Địa kiếm trong tay, đứng ở vị trí ban đầu của côn trùng.
Hắn chờ ở đây.
Sau đó, ra một kiếm.
Địa kiếm.
Địa Quyết.
Xác côn trùng nhập vào trong hư không rồi biến mất.
Triệu Quỳnh không phản ứng kịp, ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ.
Con côn trùng tận thế vừa khó chơi, vừa xảo quyệt bị giết chết dễ dàng như vậy sao?
Nàng nhìn về phía người đàn ông trước mặt.
Cố Thanh Sơn cầm Địa kiếm, ánh mắt lại đang nhìn chằm chằm vào hư không.
Trên Giao diện Chiến Thần xuất hiện từng hàng chữ nhỏ:
[Ngài đã sử dụng 'Địa Quyết'.]
[Địa Quyết: Chém giết tất cả sinh vật sống.]
[Lần sử dụng Địa Quyết này tiêu hao một trăm ngàn hồn lực.]
[Chú ý: Mục tiêu mà ngài muốn giết càng mạnh, thì Địa Quyết cần càng nhiều hồn lực hơn.]
Cố Thanh Sơn cũng không ngạc nhiên lắm.
Mặc dù một trăm ngàn hồn lực là con số khá lớn, thế nhưng đối với hắn hiện tại thì không phải là nhiều. Chỉ cần có Địa kiếm và hồn lực, hắn có tự tin có thể chém giết mọi thứ.
Lúc trước, trong quá trình thông linh, hắn đã tới không gian kia rồi bị giữ đứng yên không thể động đậy, cho nên côn trùng mới có thể kiêu ngạo như vậy, suýt chút nữa thì đã giết chết hắn rồi.
Nếu không, với kiếm thuật của hắn hiện tại, có lẽ không thể giết được quá nhiều con sâu mặt người tám chân màu đen, thế nhưng chỉ có một con thì Cố Thanh Sơn vẫn có thể giết chết dễ dàng.
Điểm mạnh chân chính của con sâu này là có thể đóng giả người khác một cách hoàn mỹ, có được tính cách, năng lực, đặc điểm, thậm chí là ký ức của người khác.
Nếu để cho bọn chúng đi vào một nền văn minh nào đó, bọn chúng sẽ có thể chậm rãi ăn mòn toàn bộ văn minh một cách vô cùng lặng lẽ.
Đây mới là điểm thật sự là đáng sợ.
Bỗng nhiên, tại một khu vực nhỏ của Giao diện Chiến Thần có sự thay đổi.
Ở cột "Hồn lực còn lại" bỗng nhiên tăng thêm năm mươi ngàn điểm.
Từng dòng chữ nhỏ cũng theo đó mà xuất hiện:
[Thực lực cá nhân của ngài mặc dù hơi mạnh hơn con côn trùng này, thế nhưng nó cũng có rất nhiều năng lực đặc biệt chưa kịp sử dụng. Từ lực phá hoại và lực sát thương mà xét thì con côn trùng này đã đạt đến tiêu chuẩn có thể hủy diệt thế giới. Bởi vậy, ngài được nhận năm mươi ngàn điểm hồn lực.]
Cố Thanh Sơn giật mình.
Cái gì?
Con côn trùng này còn có mấy loại năng lực chưa sử dụng sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận