Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1573. Đến Và Đi


Đánh dấu
Thế nhưng theo Triệu Quỳnh thì những điều đó đều không đáng kể.
Bởi vì mọi người đã sống lại.
Thế nhưng, vẫn còn một vấn đề nhỏ...
Mặc dù tòa tháp cao đã sụp đổ, nhưng đa số mọi người vẫn dính sát lại với nhau, tạm thời không thể tách ra được.
Bởi vì quá nhiều người.
Tiếng ồn ào, tiếng kêu khóc, tiếng la ó trộn lẫn với nhau.
"Lão Lý! Lão Lý! Ngươi ở đâu?"
"Trương đại ca, ta đang ở dưới mông anh đó."
"Lão Vương, đừng chen nữa, 'em trai' ngươi vừa lòi ra để quan sát kìa!"
"Cái gì!"
"Tộc trưởng, yên tâm đi, ti chức đã tra xét xung quanh, đã không còn nguy hiểm nào nữa."
"Ừ, nếu như có thể vứt bàn chân của ngươi ra khỏi lỗ mũi của ta thì ta sẽ cảm thấy an toàn hơn nhiều."
"Xin lỗi, xin lỗi!"
"Thằng nào vừa đánh rắm? Có tinh thần tự giác nơi công cộng hay không!"
Đám người ầm ầm cãi nhau vô cùng náo nhiệt, ở giữa bãi đổ nát này lại cho thấy vẻ “bừng bừng sức sống”.
Cũng may những người ở lâu tại Hang Sâu này, mặc dù phần lớn đều không phải cường giả gì, nhưng ít nhiều gì cũng có vài phần thực lực. Nếu không, với sự sụp đổ nhanh chóng của tháp-người-sống này, những người ở phía dưới đã bị ép nát từ lâu rồi.
Triệu Quỳnh cứ sững sờ ngồi đó không nhúc nhích chút nào, trơ mắt nhìn cảnh tượng này.
Nàng ta cố gắng nhớ lại xem trong những hang động dưới lòng đất, ai có thể hồi sinh người chết – lại còn hồi sinh tất cả mọi người của một tòa thành nữa chứ.
Tới tận bây giờ, nàng ta vẫn không thể tin được chuyện mình vừa nhìn thấy.
Chỉ có thần mới có thể làm được những chuyện này.
Thời gian chầm chậm trôi qua.
Bụp!
Bụp!
Từ trong đống xương mà Triệu Quỳnh đã xếp sẵn, xuất hiện hai tiếng vang trầm trầm.
Chỉ chớp mắt sau, có hai người xuất hiện tại nơi đó: Một người đàn ông oai phong đeo mười thanh trường đao và một cô gái xinh đẹp quyến rũ cầm theo một chiếc quạt.
"Triệu Quỳnh, là một loại tận thế chưa được biết sao?"
Người đàn ông trầm giọng hỏi, rút ra một thanh đao với lưỡi đao màu đen từ trên lưng.
"Ca, huynh lên trước đi, muội chuẩn bị một lát." Người phụ nữ cầm quạt nói xong thì bắt đầu lẩm bẩm.
Khí thế của cả hai dần dần tăng lên.
Sau đó.
Bọn họ sững sờ.
Người nam nhìn lại tòa tháp đang dần dần tách ra kia, lẩm bẩm: "Tình hình hiện tại là như nào?"
Triệu Quỳnh thấy hai huynh muội này tới thì cố gắng bình tĩnh lại, vội vàng thi lễ rồi bẩm báo: "Vạn Thánh Đao Tôn các hạ, Họa Cốt U Nữ các hạ, vừa rồi có người đã cứu ta, hắn hồi sinh toàn bộ mọi người."
Hồi sinh?
Hai người nhìn chằm chằm Triệu Quỳnh.
Sau đó Triệu Quỳnh thuật lại toàn bộ chuyện vừa xảy ra.
"Hắn tự xưng là Cố Thanh Sơn sao?" Họa Cốt U Nữ hỏi.
"Ta biết người này, thế nhưng tổ chức 'Không Nghĩ Ra' thì lại chưa nghe tới bao giờ." Vạn Thánh Đao Tôn lẩm bẩm.
"Hắn thật sự đã nói rằng hắn tới từ tổ chức Không Nghĩ Ra." Triệu Quỳnh gật gật đầu.
Vạn Thánh Đao Tôn trầm ngâm: "Nghe nói người này là chủ nhân của Thiên Địa song kiếm, là một nhân vật đỉnh cao tại chín trăm triệu tầng thế giới trong hư không. Thật không ngờ hắn vừa mới trở về từ quá khứ, đã tới nơi này của chúng ta rồi."
"Vậy những người này được hồi sinh là nhờ uy lực của Thiên kiếm sao?" Họa Cốt U Nữ hỏi.
"Đúng." Vạn Thánh Đao Tôn gật đầu.
Mắt Họa Cốt U Nữ hơi sáng lên: "Vậy chúng ta nên làm cái gì đây? Hai thanh kiếm kia thật sự là..."
"Muội muội, đừng có mà nghĩ nhiều!"
Vạn Thánh Đao Tôn liếc nhìn muội muội của mình, rồi nói tiếp: "Tại thời đại viễn cổ, có thần linh Hỗn Loạn, Ma Long cực cổ, Người khổng lồ bất diệt cùng nhau tranh cướp Thiên Địa song kiếm, cuối cùng lại bị một kiếm tu là Cố Thanh Sơn đánh bại, cướp lấy hai thanh kiếm. Nếu như muội cảm thấy mình có thể đánh thắng ba tên tranh cướp kia thì có thể đi thử một lần, thế nhưng ta đề nghị muội hãy sử dụng sắc dụ, bởi vì cách này có thể giữ cho muội còn sống."
Họa Cốt U Nữ ngẩn người, rất không phục mà nói: "Lực lượng của muội là đến từ..."
Vạn Thánh Đao Tôn ngắt lời của nàng ta: "Ta biết lực lượng của muội tới từ một tồn tại kinh khủng nào đó ở trong ngôi mộ phía trên, trên thực tế thì chúng ta đều là như vậy, thế nhưng muội phải biết là..."
Hắn ta chỉ vào tòa tháp đang dần dần sụp đổ kia.
"Khi hắn chưa có được Thiên Địa song kiếm thì đã có thể đánh bại ba tồn tại bất diệt thời viễn cổ rồi, mà hiện tại hắn lại có thêm hai thanh kiếm – Chúng là vũ khí trấn ma tại đáy Vực Sâu, là kẻ bảo vệ diệt tuyệt, là thanh kiếm rời bỏ vận mệnh, là một hồn khí mạnh nhất do Vực Sâu Vĩnh Hằng chuẩn bị vì một chuyện nào đó. Muội vẫn xác định là mình có thể đối phó sao?"
"Hơn nữa, thân phận của hắn cũng là một bí ẩn. Chúng ta không biết thân phận thực sự của hắn là gì, tới tận hôm nay mới biết được hắn là người của tổ chức 'Không Nghĩ Ra'."
Vạn Thánh Đao Tôn vỗ vai Họa Cốt U Nữ rồi nói: "Cho nên muội vẫn nên sử dụng sắc dụ đi, nói không chừng ta lại có thêm một đứa em rể mạnh mẽ ấy chứ. Chẳng may hôm nào đó tận thế bộc phát ở trong mộ thì ít ra hai người chúng ta sẽ được bảo vệ an toàn hơn."
Vạn Thánh Đao Tôn lại nói với Triệu Quỳnh: "Thằng nhóc mà ngươi phát hiện ra ấy, hắn có thể dẫn ra loại tận thế mà chúng ta chưa biết, cũng coi như rất xuất sắc. Mang nó về nhanh nhanh đi, nhớ kỹ, trên đường đi đừng để nó sử dụng năng lực, nếu không lại dẫn tới thứ gì đó thì rất phiền phức."
Sau khi nói xong thì Vạn Thánh Đao Tôn lắc người, biến mất.
Hắn ta đi rất dứt khoát.
Họa Cốt U Nữ vẫn còn đứng im tại chỗ, một lúc lâu cũng nói không nên lời.
Ở bên cạnh nàng ta, Triệu Quỳnh gật đầu, suy nghĩ về chuyện của Lý Tam.
Về phần những lời mà Vạn Thánh Đao Tôn vừa nói với Họa Cốt U Nữ...
Triệu Quỳnh cúi đầu chăm chú quan sát bàn chân của mình, giống như là chưa từng nghe thấy câu nào vậy.
"Hừ! Nếu không còn việc gì thì lão nương tới nơi khác đi chơi!"
Họa Cốt U Nữ tức giận nói, rồi sau đó cũng biến mất.
Triệu Quỳnh thở phào nhẹ nhõm.
Hai huynh muội này mặc dù rất mạnh, thế nhưng đôi lúc làm người khác cảm thấy không thể tin tưởng được...
Mặc kệ như thế nào, chuyện này cũng đã được giải quyết.
Mà con mèo quýt không ai có thể nhìn thấy đang ngồi xổm ở cạnh nàng ta, cũng thở phào nhẹ nhõm.
Thật không ngờ mình cũng rất nổi danh, thế nhưng chuyện liên quan tới uy lực của Thiên Địa song kiếm...
Nó nhìn về phía trước, trong hư không xuất hiện từng dòng chữ nhỏ:
[Ngài sử dụng kỹ năng Loạn Lưu của Thiên kiếm.]
[Bởi vì 'Loạn Lưu' lần này tác động tới quá nhiều mục tiêu, cho nên số hồn lực mà ngài tiêu hao là: mười triệu điểm.]
Thật sự là không thể dùng linh tinh mà.
Mèo quýt cúi đầu xuống, cảm giác khá uể oải.
Có điều, nói gì thì nói, chuyện lần này xem như đã vượt qua rồi. Chờ tới khi mình hiểu rõ thế giới này thì khi đối mặt với tận thế, chắc mình sẽ có thể hợp tác với đám người này chứ?
Mèo quýt yên lặng suy nghĩ, vuốt mèo chạm mặt đất, sử dụng Súc Địa Thành Thốn.
Nó trở lại mật thất.
Triệu Quỳnh cũng vừa suy nghĩ vừa chầm chậm đi về phía mật thất.
Khi nàng ta trở lại mật thất của lưu phái Phi Vũ thì Lý Tam vẫn còn ngồi tại góc phòng, đang ngẩn người.
"Lý Tam." Triệu Quỳnh gọi.
Lý Tam lấy lại tinh thần, vội vàng đứng dậy rồi nói: "Triệu tỷ, thế nào?"
"Đã giải quyết xong rồi, có điều toàn bộ thành thị đã bị phá hủy, nếu muốn xây dựng lại thì phải tốn rất nhiều thời gian." Triệu Quỳnh nói.
Lý Tam sững sờ, sợ hãi nói: "Chỉ là một con côn trùng mà mạnh như vậy sao?"
"Đúng vậy..." Triệu Quỳnh nghiêm mặt: "Nên bây giờ chúng ta không thể kiểm tra ngay xem năng lực của ngươi là gì, phải chờ tới lúc ngươi theo ta trở về lưu phái Sơn Hải, lúc đó có cao thủ bảo vệ thì mới có thể kiểm tra."
Lý Tam cười cười, nói: "Được rồi, ta hiểu mà. Triệu tỷ, khi nào thì chúng ta đi?"
Triệu Quỳnh: "Nói tới chuyện này, ta nghĩ chúng ta cần phải chờ một lát."
"Tại sao vậy?" Lý Tam hỏi.
"Phải chờ tới khi lưu phái Phi Vũ ổn định lại, bắt đầu khởi công xây dựng lại tòa thành này thì ta mới có thể đưa ra yêu cầu, dùng tài nguyên đổi lấy việc ngươi tới lưu phái Sơn Hải chúng ta." Triệu Quỳnh nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận