Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1578. Đấm Thử


Đánh dấu
Ca, ca không biết tài nấu nướng của thằng nhóc này đâu... Không, ý em nói... thiên phú của hắn từ sau khi thông linh, thực sự là rất xuất sắc.
Hai anh em trao đổi bằng ánh mắt, một người đàn ông thân đeo trường kiếm nhìn Cố Thanh Sơn, hỏi: “Nhóc con, ta hỏi ngươi, vì sao lúc ở lưu phái Phi Vũ, ngươi lại bảo Triệu Quỳnh giết chết Lưu quản sự?”
Cố Thanh Sơn đã sớm chú ý tới người này.
Người này cũng là một người dùng kiếm, hơn nữa khí thế trên người không tệ. thanh kiếm trên lưng vừa nhìn đã biết không phải vật tầm thường.
Hang Sâu Vạn Thú có ba loại cường giả: cốt sư, thông linh võ giả, binh khí sư.
Người này chính là một binh khí sư.
Cố Thanh Sơn ngứa tay, thật sự rất muốn đi tới đấu thử với đối phương một trận, lĩnh hội kiếm thuật của đối phương.
Nhưng lúc này không được.
Hắn cúi đầu, nói bằng giọng sợ hãi khẩn trương: “Bởi vì lưu phái Phi Vũ chúng ta chỉ có tộc trưởng và trưởng lão mới có tư cách mở mật thất, Lưu quản sự đến rõ ràng là không đúng.”
“Chỉ vì vậy?” Người kia tiếp tục hỏi.
Cố Thanh Sơn đáp: “Hơn nữa, lưu phái Phi Vũ chúng ta ở trên rừng hoa đào. Trong trí nhớ của ta, mấy chục năm qua chẳng bao giờ xuất hiện sương mù lúc nửa đêm. Khi Lưu quản sự mở cửa ra lại có sương mù tràn mạnh vào, cho thấy lúc bấy giờ tình hình bên ngoài rất đặc biệt.”
Người kia lại hỏi: “Cho nên ngươi đã nhận ra hai điểm khác thường?”
“Đúng, ta nghĩ nhiêu đó là đủ rồi.” Cố Thanh Sơn nói.
Người kia khen một tiếng: “Ừm, thật cơ trí, thảo nào có thể trở về từ chiến trường.”
Hỏi chuyện đến đây là kết thúc.
Bỗng nhiên một giọng nữ kỳ ảo vang lên: “Lý Thu Sơn, gần đây ngươi có cảm thấy mình có gì thay đổi hay không?”
Trong hư không, một người con gái mặc trường bào đỏ thẫm từ trên trời bay xuống, đứng giữa mọi người.
Cô gái này cực đẹp, hai mắt tựa như trăng chiếu hồ sâu, môi hồng da trắng, tóc dài như thác nước, giữa chân mày có một điểm sáng nhàn nhạt.
Lý Thu Vũ kéo tay áo Cố Thanh Sơn, đưa mắt ra hiệu hắn nhanh chóng thi lễ.
Mọi người ở đây đều rối rít cúi đầu chào hỏi, miệng nói: “Bái kiến Tông chủ.”
Cố Thanh Sơn nhìn thấy cảnh tượng này, sao còn không biết người đến là ai cho được?
Cô gái này là Tông chủ lưu phái Sơn Hải, là một nhân vật truyền kỳ của tám động trong thiên hạ, Sơn Hải Tê Hà.
Cố Thanh Sơn cung kính hành lễ, nói: “Đúng vậy, trên tay của ta có thêm một vài văn tự kỳ quái.”
Mọi người nhìn tay hắn, lại không phát hiện được gì.
“Ngươi phát hiện chuyện này từ lúc nào?” Sơn Hải Tê Hà lại hỏi.
“Trước đây ta từng luyện quyền và cung tiễn, gần đây khi không có gì làm thì sẽ đánh một bộ quyền, sau đó thì những ký hiệu này xuất hiện.” Cố Thanh Sơn nói.
Đây đều là lời nói thật, không sợ đối phương kiểm tra thực hư.
Cố Thanh Sơn lập tức làm động tác vung nắm đấm.
Chỉ thấy từng đạo ký hiệu trên tay hắn thoắt ẩn thoắt hiện.
Mọi người im lặng một hồi.
“Như vậy cũng quá tùy ý.” Người đàn ông đeo kiếm thở dài.
“Đúng vậy, quá tùy ý, trở thành thông linh võ giả đơn giản như vậy sao?” Lý Xuân Đao phụ họa một câu.
Một người đàn ông râu dài mạc áo trắng đáp: “Đâu có, năm xưa ta từng trải qua rất nhiều quá trình, tắm rửa, trai giới, dâng hương, lại dùng rất nhiều bí dược vẽ lên hai tay, sau đó tụng niệm võ kinh suốt ba ngày ba đêm, nhở thế mới kích hoạt được Thông Linh Diệt Chưởng.”
Một lão già nói: “Lão phu suốt đời cũng chỉ từng nghe nói có một người như vậy.”
“Ai?” Sơn Hải Tê Hà hỏi.
“Tông chủ, chính là người của lưu phái Sơn Hải chúng ta, là cha của ngài.” Lão già nói.
“Đáng tiếc ông ấy đã chết trong khu mộ.” Sơn Hải Tê Hà hơi buồn bã.
Mọi người đều nhìn Cố Thanh Sơn.
Một thằng nhóc như vậy... Chẳng lẽ hắn có được thiên phú kinh khủng?
Hay là, loại sức mạnh thông linh mà hắn sở hữu đã vượt qua lý giải của thế giới này?
Bầu không khí dần dần trở nên có chút kỳ diệu.
Đợi một vài hơi thở, Sơn Hải Tê Hà mở miệng nói: “Lý Thu Sơn, tình trạng này của ngươi có nghĩa rằng ngươi đã trở thành võ giả thông linh chính thức.”
“À, vậy bây giờ ta nên làm gì?” Cố Thanh Sơn cái hiểu cái không, hỏi.
Sơn Hải Tê Hà đưa bàn tay đẹp như ngọc ra trước mặt, nhẹ giọng nói: “Nào, dùng quyền pháp thông linh của ngươi đánh ta một quyền xem.”
“Thế nhưng Triệu tỷ nói, sợ ta sẽ dẫn động tận thế.” Cố Thanh Sơn nói.
“Không sao, chúng ta đều ở đây, ngươi không cần sợ.” Sơn Hải Tê Hà nói.
Cố Thanh Sơn đi lên phía trước, đánh ra một quyền lên tay nàng.
Ngoại trừ một âm thanh lanh lảnh, không hề có gì khác thường.
Tất cả mọi người đều hơi thất vọng.
“Được rồi, xem ra vẫn còn chưa hiện ra uy lực gì, sau này hẵng nói đi.” Sơn Hải Tê Hà nói.
Tâm tư Cố Thanh Sơn xoay chuyển, lười không muốn chơi trò ẩn nấp che giấu thực lực gì đó nữa, càng lười giả vờ làm thiếu niên không biết gì về tương lai. Hắn dứt khoát nói thẳng: “Hình như quyền pháp thông linh của ta phải đánh đến quyền thứ hai mới hiện ra.”
Lý Thu Vũ đứng một bên lập tức nhắc nhở: “Nhóc con, đến lá bài tẩy của mình ngươi cũng nói hết ra, sau này ai sẽ chịu cú đấm đầu tiên của ngươi?”
Lý Xuân Đao mắng: “Dài dòng, chúng ta là loại người sẽ tùy tiện đi nói lung tung sao?”
Hắn ta lập tức nói với Cố Thanh Sơn rằng: “Lần sau không được làm thế nữa, mấy chuyện ở trên người mình tốt nhất là đừng có tùy tiện nói lung tung.”
Trong lòng Cố Thanh Sơn biết hai người có ý tốt, cười cười, nói: “Không sao, đây mới là thức thứ nhất trong loại năng lực ta vừa thông linh mà thôi.”
Lẽ nào các ngươi biết thì có thể ngăn cản thần kỹ Thiên Băng? Lôi Điện Kinh Mộng? Gọi Tên?
Hoặc là...
Ép ta sử dụng kiếm? Nhảy múa?
Những người ở đây đã trải qua biết bao nhiêu sóng to gió lớn, chứng kiến biết bao nhiêu chuyện, lập tức có người nói: “Thì ra đòn đầu tiên phải trúng mục tiêu thì mới có thể phát động thông linh, yêu cầu này có vẻ hơi cao.”
Tất cả mọi người đều hiểu ra.
“Thì ra là như vậy.” Sơn Hải Tê Hà thản nhiên nói.
Sau lưng nàng từ từ tỏa ra chín vầng hào quang, liên tục lượn lờ quanh người nàng.
“Đến, quyền thứ hai của ngươi.” Sơn Hải Tê Hà nói.
Bây giờ đối mặt với chuyện này, Cố Thanh Sơn lại bỗng hơi lo lắng, nói: “Xin cẩn thận, quyền này hình như rất lợi hại. Tuy rằng không đả thương được ngài, nhưng có thể sẽ phá hỏng tác dụng của một số thuật pháp trên người ngài.”
Mọi người bật cười.
Lý Thu Vũ trừng mắt nhìn Cố Thanh Sơn, nói: “Đừng nói lung tung, ngươi lo lắng cho bản thân mình đi đã. Tông chủ muốn ngăn cản quyền của ngươi, căn bản không cần bất kỳ phòng ngự nào hết.”
Ai ngờ Sơn Hải Tê Hà nghe Cố Thanh Sơn nói xong, hơi trầm tư một chút, tay còn lại tạo thành pháp quyết.
Chín vầng hào quang một lần nữa bay trở về sau lưng nàng, hóa thành hàng trăm vạn tia sáng ngũ sắc, chiếu rọi lên người nàng. Trông nàng lúc này tựa như tiên nữ hạ phàm.
“Bây giờ có thể rồi, nào.” Sơn Hải Tê Hà nói.
Cố Thanh Sơn vung quyền, đấm mạnh vào tay đối phương.
Đây chính là sức mạnh từ truyền thừa của vị tồn tại kia!
Võ đạo thông linh, Thốn Giải!
Quyền và chưởng đụng vào nhau, trong nháy mắt chỉ thấy toàn bộ tia sáng ngũ sắc tựa như mây khói bị gió thổi bay, thoáng chốc đã biến mất gần như không còn.
Vô số trang sức quanh thân Sơn Hải Tê Hà đều phát ra âm thanh leng keng dữ dội. Một tia sáng nhạt lóe lên rồi lại rơi vào tĩnh lặng.
Mặt đất bắt đầu rung động.
Ầm... Ầm... Ầm...
Tiếng kêu nặng nề từ chỗ sâu trong lòng đất truyền đến, vang vọng bốn phía.
“Quyền này phá hết hàng nghìn hàng vạn thuật pháp phòng ngự, không tốt...” Sơn Hải Tê Hà biến sắc, nói: “Thánh Thú Thông Linh bảo vệ núi đã tỉnh! Bách Diệt Thánh Thủ, Ủng Cốt Lão Nhân, mau theo ta xuống hang động để trấn an nó!”
“Vâng!”
Người đàn ông râu dài mặc áo trắng và một lão già khác lên tiếng, cùng với Sơn Hải Tê Hà biến mất khỏi gian phòng.
Bên trong gian phòng, yên lặng như tờ.
Những người còn lại nhìn chằm chằm Cố Thanh Sơn.
Loại ánh mắt này...
Cố Thanh Sơn buông tay, nghĩ những người này hơi quá đáng.
Các ngươi nhìn ta làm gì?
Ta chỉ là một thiếu niên ở nông thôn, các ngươi bảo ta đánh quyền thì ta đánh quyền, cứ tiếp tục nhìn như vậy cũng không có ý nghĩa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận