Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1579. Thính Phong Giả


Đánh dấu
Hồi lâu sau.
“Được rồi, ngươi có thể lui xuống, đi ra ngoài chờ đi.” Sơn Hải Tê Hà nói.
Cố Thanh Sơn đứng lên, thi lễ với các vị đại lão một cái, sau đó đi ra cửa.
Khi hắn đi ra ngoài còn nghe được những người đó đã bắt đầu thảo luận về việc thăng chức cho Triệu Quỳnh.
Hiển nhiên, về vấn đề của hắn, lưu phái Sơn Hải đã trải qua không biết bao nhiêu lần thẩm tra, những gì cần tra xét đều đã tra xét vô số lần, vẫn không hề phát hiện vấn đề gì, cho nên mấy vị đại lão này đều có vẻ rất thoải mái.
Hai quyền nọ chỉ là ngoài ý muốn.
Về phần việc ngoài ý muốn này sẽ mang lại cho Cố Thanh Sơn những gì, tạm thời hắn còn chưa biết.
Cố Thanh Sơn đứng đợi ngoài cửa.
Lý Thu Vũ và Triệu Quỳnh vẫn còn ở bên trong, hơn nữa các đại lão trong lưu phái vẫn chưa kết thúc nghị sự. Cũng chưa ai nói gì về việc sắp xếp cho hắn đi đâu về đâu, nên hắn cũng chỉ có thể chờ ở đây.
Cảm thấy vô cùng nhàm chán, Cố Thanh Sơn ngắm nhìn trời cao.
Nói là bầu trời, nhưng thật ra là biển cả xanh thẳm.
Ỏ bên trên mặt biển cũng không phải là bầu trời, mà là một ngọn núi.
Bên trên núi thì sao?
Sợ rằng cũng không phải bầu trời, mà là một ngôi mộ.
Chậc.
Thật là một thế giới kỳ diệu.
Cố Thanh Sơn quan sát bốn phía.
Làn nước lấp lánh chiếu rọi xuống, toàn bộ các công trình kiến trúc của tòa thành này được sơn một màu đen, thần bí mà trang trọng, mang đến cho lòng người một cảm giác an toàn vô cớ ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Một lát sau.
Rốt cuộc Triệu Quỳnh và Lý Thu Vũ cũng đi ra.
Lý Thu Vũ cầm lấy tay Cố Thanh Sơn, đặt một nắm cát vàng lên vòng tay bạch cốt của hắn.
Chỉ thấy cát vàng từ từ nhập vào trong vòng tay, biến nó thành một màu vàng kim nhàn nhạt.
“Đây là gì?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Đây là cát.”
“Ta biết là cát, dùng để làm gì?”
Lý Thu Vũ xoa đầu hắn, nói: “Chứng minh cho thân phận mới của ngươi, có thể đến Tu Tập Xã học tập.”
Cố Thanh Sơn hỏi: “Vậy bây giờ ta là người của Tu Tập Xã rồi? Kể từ bây giờ phải bắt đầu nhập học, cùng người khác học tập các loại tri thức ư?”
“Không, ngươi cũng không có nhiều thời gian rảnh rỗi như vậy, chỉ có thể đi lúc rảnh thôi, bình thường thì...”
Lý Thu Vũ nở một nụ cười tinh nghịch, nói: “Hoan nghênh ngươi trở thành một Thính Phong giả, sau này theo tỷ tỷ ta đi làm nhiệm vụ.”
“Thính Phong giả?” Cố Thanh Sơn lặp lại theo bản năng.
Triệu Quỳnh ở bên cạnh giải thích: “Đây là chi nhánh chuyên môn điều tra ‘tin đồn kỳ lạ’ và ‘bí mật’ của lưu phái Sơn Hải chúng ta, rất được xem trọng.”
“Lý Tam, ngươi phải cố gắng lên đó.”

Một tiếng chuông gió nhẹ vang lên, không ngừng quanh quẩn bên trong phòng ngủ.
“A... Chưa ngủ đủ...”
Lý Thu Vũ ngáp một cái, đứng dậy khỏi giường, tùy tiện khoác áo choàng, đi đến phòng trang điểm và phòng để quần áo.
Nàng đột nhiên dừng bước.
“...Ôi? Đây là mùi gì? Thơm quá đi!”
Lý Thu Vũ chuyển hướng ra khỏi phòng ngủ, đi tới phòng bếp.
Chỉ thấy một thiếu niên thon gầy đeo tạp dề, đang nấu cơm.
Bánh bao đã hấp xong, có thêm bảy đĩa bày các món ăn kèm, một nồi cháo, hai chén sa tế và bột ớt cay, cùng với hoa quả đã được gọt sẵn.
Lý Thu Vũ vươn hai ngón tay, kẹp bánh bao lên ăn một miếng.
Nước thịt tràn ra.
Thơm!
Ăn thêm một miếng cải muối.
Giòn, chua, cay, đầy đủ mùi vị.
Lúc này không nhịn được mà uống một hớp cháo.
Cháo thôi mà sao có thể ngon như thế?
Cảm giác có cả vị biển ở bên trong, thực sự rất ngon!
Rút chiếc đũa, dùng đầu đũa chấm một ít bột cay, nhấp một miếng ăn vào.
Quả nhiên phải thêm cay nữa mới đủ vị!
Sau đó là các loại hoa quả, vừa giải khát vừa ngon miệng.
Lý Thu Vũ yên lặng đặt đũa xuống, ngây người một vài giây.
Nàng đột nhiên đưa tay xoa đầu Cố Thanh Sơn, nói: “Lý Tam Lang, giá như đệ lớn hơn mười tuổi, ta sẽ gả cho đệ.”
Cố Thanh Sơn kháng nghị nói: “Nào có ai như tỷ, còn chưa mặc quần áo cho tử tế đã chạy ra ăn. Không sợ để lộ hàng à?”
“Đệ dám nhìn? Cẩn thận lão nương đánh bay đệ!” Lý Thu Vũ cười hì hì chạy về, trang điểm, thay đổi y phục.
Cố Thanh Sơn bần thần một chút, trong lòng có hơi ngột ngạt.
Đúng vậy, ta không dám nhìn.
Thế nhưng ta có thần niệm.
Ta nào biết cô cứ thả rông vậy mà chạy đến...
Một lát sau, chờ Lý Thu Vũ xuất hiện lần nữa trước mặt Cố Thanh Sơn thì đã biến thành mỹ nhân tuyệt đẹp.
Lúc này Cố Thanh Sơn đã bày thức ăn lên bàn, liền đi pha một bình trà.
Một lồng bánh bao, bảy đĩa thức ăn, hai chén cháo nhỏ, hai phần bột cay, một đĩa trái cây.
Còn có một bình trà.
Lý Thu Vũ nuốt một ngụm nước bọt, nói trái với lòng: “Chỉ mấy món ăn vặt như này mà đệ cũng dùng làm bữa sáng được?”
“Buổi sáng thời gian eo hẹp, tỷ không nên chờ mong ta sẽ làm một bữa lớn vào sáng sớm.” Cố Thanh Sơn nghiêm chỉnh cảnh cáo.
“Thôi cũng được, bình thường ta đều ra ngoài tìm một quán ăn ăn qua loa một bữa, lần này có thể ăn ở nhà rồi.” Lý Thu Vũ cảm khái nói.
“Này, khi nào ta có thể đăng ký chỗ ở? Chúng ta trai đơn gái chiếc, không thể ở chung một chỗ như vậy.” Cố Thanh Sơn nhắc nhở.
“Chậc chậc chậc, chỉ là thiếu niên vắt mũi chưa sạch, sợ rằng đệ còn chưa từng hôn môi bạn gái ấy chứ. Thế mà cũng dám đứng trước mặt lão nương nói trai đơn gái chiếc!” Lý Thu Vũ đảo mắt, khinh thường lườm hắn một cái.
Hôn môi?
Chuyện đơn giản như vậy cũng lấy ra nói?
Cố Thanh Sơn ưỡn ngực, ngạo nghễ nói: “Tỷ chớ xem thường người khác. Ta chỉ là vẫn luôn bận rộn, không có rảnh mà thôi.”
“Đúng vậy, bận làm tùy tùng... À đúng rồi, tiểu đệ, đệ thật sự từng hẹn hò hả? Nghe nói người ở nông thôn các đệ đều lấy vợ rất sớm, sao lại có cảm giác đệ vẫn là một...” Lý Thu Vũ nhấp một hớp cháo, không nói ra câu kế tiếp.
Cố Thanh Sơn cứng đờ người.
Cô gái này thật chẳng giữ kẽ gì cả!
“Không muốn nói với tỷ chuyện này nữa. Ta chỉ ở nhờ chỗ của tỷ hai ngày, khi nào hang cá nhân của ta được phê chuẩn, ta sẽ dọn ra ngoài.” Hắn nghiêm mặt nói.
Lý Thu Vũ liếc hắn một cái, miệng còn bận ăn bánh bao, không nói chuyện.
Muốn một hang động riêng?
Ngươi không có hy vọng đó đâu.
Ai bảo ngươi nắm giữ quyền pháp thông linh kinh khủng như vậy, một quyền kia hù chết cả đám cấp cao ngồi bên trên rồi.
Thủ Ngự Chi Linh của lưu phái ký thác trên người tông chủ cũng bị một quyền của ngươi đánh cho sinh lòng sợ hãi.
Nếu không tìm một người trông nom ngươi, ngươi nghĩ đêm về mọi người có thể an tâm mà ngủ sao?
Suy nghĩ theo một hướng khác, ngày nào đó ngươi thông linh ra quyền pháp tiếp theo, lỡ như kinh động đến tận thế bị phong ấn, hoặc là người của lưu phái khác, thằng nhóc ngươi còn cho rằng mình vẫn có thể yên ổn trưởng thành?
Lão nương chủ động xin liều cái mạng già này đi chăm sóc ngươi, không biết đó là phúc khí ngươi tu luyện mấy đời!
Lý Thu Vũ chấm bột cay một cách duyên dáng.
Trong bụng lại thầm xổ ra một tràng.
Nàng lại lấy thêm vài miếng hoa quả, hăng hái ăn tiếp.
Ớ khoan đã.
“Này, Tam Lang, đệ làm nhiều đồ như vậy, ta sẽ không béo chứ?” Nàng do dự hỏi.
Cố Thanh Sơn đang uống trà, âm thầm tổng kết lại những điều tâm đắc về bữa ăn sáng, nghe vậy liền hất hàm nói: “Đều nấu bằng nguyên liệu giảm béo do ta chuyên môn nghiên cứu, yên tâm ăn đi.”
“Đệ còn nghiên cứu cả cái này?” Lý Thu Vũ giật mình.
“Ừ, có vài người thích ăn uống nhưng lại sợ béo, cho nên ta liền nghiên cứu phương pháp nấu ăn về phương diện này.” Cố Thanh Sơn nói.
Vừa nói hắn vừa rót cho Lý Thu Vũ một chén trà.
“Ăn xong thì uống một chén. Cái này tốt cho da, còn nâng cao tinh thần. Cũng chỉ có tay nghề của ta mới có thể phối ra loại trà này.” Hắn lẩm bẩm.
Lý Thu Vũ tiếp nhận trà, ngửi ngửi, nhẹ nhàng nhấp môi, dừng một chút, sau đó uống một hơi cạn sạch.
Nàng nhìn hắn từ trên xuống dưới, chỉ cảm thấy thiếu niên này thật là...
Thở dài một hơi, Lý Thu Vũ lẩm bẩm: “Lý Tam Lang, vẫn là câu nói đó, giá như đệ lớn hơn mười tuổi, ta thật sự sẽ gả cho đệ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận