Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1581. Thông Linh Thứ Hai


Đánh dấu
“Các ngươi định làm gì?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Chẳng lẽ mấy thằng nhóc choai choai này muốn bắt nạt người mới?
Vậy thì...
Cố Thanh Sơn khe khẽ siết chặt nắm tay.
Chỉ thấy đám thiếu niên nháy mắt ra hiệu, không xông lên đánh đấm mà lại nháy mắt cho nhau.
“Chào Sơn ca!”
Bọn họ đồng thanh gọi.
“Chao ôi, Sơn ca, sau khi ngài đến, cuối cùng chúng ta cũng có một đại ca rồi.” Thiếu niên lưu manh nói.
Một thiếu niên có vẻ mặt ngang ngược nói: “Đúng vậy, người chém giết ác liệt nhất lưu phái Sơn Hải chúng ta chính là đại ca Lý Xuân Đao, còn có nữ cốt sư mị hoặc chúng sinh nhất – Lý Thu vũ. Bọn họ đều là những người nổi tiếng nhất thiên hạ không ngờ bọn họ còn có một đệ đệ!”
Các thiếu niên đồng thanh: “Xin hãy làm đại ca của bọn đệ đi, Sơn ca!”
Cố Thanh Sơn ngẩn người.
Thì ra không phải đến đánh nhau...
“Làm đại ca các ngươi.” Hắn lặp lại một câu.
“Đúng, Sơn ca đến đây thì thanh danh của chúng ta sẽ vang dội hơn nhiều, bữa trưa hôm nay bọn đệ cùng nhau mời Sơn ca ăn cơm!” Một thiếu niên khác nói.
“Xin Sơn ca nể mặt!”
“Xin Sơn ca nể mặt!”
Cố Thanh Sơn nhức đầu, nở một nụ cười.
Hắn không ngại gặp gỡ bạn bè cũng lứa, như vậy mới thể hiện mình tương đối bình thường, hơn nữa cũng chỉ là ăn một bữa cơm mà thôi.
“Cái này không tốt lắm đâu, làm các ngươi lãng phí.” Hắn nói.
Một thiếu niên nói: “Không có chuyện gì, tiền chúng đệ lấy được từ tay mấy thằng nhóc bị bắt nạt vẫn còn nhiều, Sơn ca yên tâm.”
Mọi người cười vang.
Nụ cười trên mặt Cố Thanh Sơn dần dần thu lại.
“Lấy được tiền? Làm sao làm được?” Hắn hỏi.
Thiếu niên lưu manh nói: “Chúng đệ bảo vệ bọn họ, để bày tỏ sự cảm kích với chúng đệ, bọn họ liền mang tiền tới!”
“Dù sao tụi đệ cũng mạnh hơn bọn họ!” Một thiếu niên lớn tiếng.
“Đúng, người cường đại, đương nhiên là được hưởng đặc quyền nhất định.”
“Ví dụ như Sơn ca, đương nhiên nên là đại ca của Tu Tập Xã chúng ta.”
Các thiếu niên mồm năm miệng mười, trên người tràn đầy sức sống.
Cố Thanh Sơn thở dài.
“Xin lỗi, nếu như các ngươi có bản lĩnh thì tự mình đi kiếm tiền, như vậy có lẽ ta sẽ nhận lời mời của các ngươi.”
“Còn nếu là tiền lấy bằng cách này, ta sẽ không đi.”
Hắn đưa tay, nhẹ nhàng đẩy mấy người trước mặt, đi ra ngoài.
Nhạt nhẽo.
Các thiếu niên đối mặt nhìn nhau.
Đây là ý gì?
Bỗng nhiên có người không cam lòng, nói: “Không ngờ đệ đệ của Lý Xuân Đao lại là một học sinh tốt, coi thường những người như chúng ta.”
Cố Thanh Sơn đứng lại.
“Đúng là ta coi thường các ngươi.”
Hắn nhìn các thiếu niên, chân thành nói: “Sức mạnh cường đại không phải dùng để bắt nạt những người yếu đuối, bởi vì bắt nạt người yếu thì rất dễ dàng --- thật sự là rất rất dễ dàng, cho nên mới sinh ra một loại cảm giác cường đại giả tạo. Hành động này có một tên gọi – du côn. Trước khi đeo cái danh hiệu này lên người mình, mong các ngươi lựa chọn thật nghiêm túc.”
“Một người có thể xưng là cường giả thì cần phải đối mặt với khiêu chiến chân chính, ví dụ như...”
“Từ bỏ tất cả mọi thứ bên ngoài, chuyên tâm tôi luyện tài nghệ của mình, bôn ba khắp thế giới, khiêu chiến các cường giả siêu phàm tuyệt thế, vượt qua tất cả mọi người, đứng ở đỉnh cao chân chính mà nhìn xuống chúng sinh.”
“Hoặc là chiến thắng tận thế khiến cho chúng sinh tuyệt vọng, hạ lời thề bảo vệ những người xứng đáng bằng cả tính mạng.”
“Đây mới là người xứng đáng với danh hiệu cường giả.”
“Hy vọng sau này các ngươi có thể dùng chính tiền của mình để mời cơm ta.”
“Như vậy, có lẽ ta sẽ nhận một tiếng ‘Sơn ca’ từ các ngươi.”
Hắn phất tay một cái, biến mất khỏi cửa lớp học.
Các thiếu niên lặng ngắt như tờ.
“Hắn... hiện tại không cho phép chúng ta gọi hắn là ‘Sơn ca’?” Một thiếu niên hoang mang nói.
Cùng lúc đó.
Một căn mật thất.
Mấy vị đại lão đang uống trà, yên lặng nghe lời nói của Cố Thanh Sơn.
“Chậc chậc, thông thường tuổi trẻ dễ kích động, thế nhưng hắn lại không ỷ vào hai ngươi để làm cớ ức hiếp người khác.”
Lão già tóc bạc phát ra âm thanh tán thưởng.
“Thật là một đứa trẻ tốt, ta cũng có chút động lòng, không bằng đưa vài đội Trừ Ma của ta đi.” Lý Xuân Đao mở miệng nói.
“Đừng hòng mơ tưởng, trước đó đã quyết định là Thính Phong giả rồi. Đây là chuyện do Tông chủ quyết định.” Người đàn ông râu dài mặc áo trắng nói.
Lý Xuân Đao xoay xoay cổ, yên lặng đặt một thanh trường đao lên trên bàn.
Người đàn ông mặc áo trắng híp mắt nói: “Muốn đánh nhau à? Diệt Chưởng của ta không thể dùng đối phó với người của mình, nên ta sẽ không đánh với ngươi. Có bản lĩnh thì đi hỏi muội muội ngươi xem nàng ta có thả người không.”
Lý Xuân Đao nhìn về phía muội muội mình, đã sẵn sàng để cãi nhau một trận ỏm tỏi.
Ai ngờ lần này muội muội lại bình tĩnh một cách đáng ngạc nhiên, nhẹ nhàng nói: “Ca, đừng làm loạn, bây giờ ta là người giám hộ của hắn. Ta đang chăm sóc hắn trong Thính Phong giả rất tốt, huynh ngày nào cũng bận rộn, làm sao có thời gian quan tâm hắn?”
Lý Xuân Đao nhíu mày, nhất thời không nói chuyện.
Giây lát sau.
Hắn ta nâng chén trà lên, uống một ngụm, thở dài nói: “Mà thôi, lại có nơi cần ta đến dập lửa, đi trước một bước.”
Hắn ta thu lại trường đao trên bàn, thân hình biến mất ngay lập tức.
Một giọng nữ vang lên.
“Từ tình huống vừa rồi, ta đã yên tâm về đứa trẻ này. Sau này giao cho ngươi, Thu Vũ, hãy để tâm đến hắn.”
“Rõ, Tông chủ.”
...
Cố Thanh Sơn trở lại nơi ở.
Hắn đẩy cửa ra, chỉ thấy Lý Thu Vũ đang ngồi ở mép ban công nhìn ra thành phố bên ngoài, tựa như đang ngẩn người.
Cố Thanh Sơn suy nghĩ một chút, đi lên, nói: “Xin lỗi, lúc sáng ta chỉ đùa giỡn mà thôi, tỷ không nên thật sự tức giận.”
Lý Thu Vũ quay đầu lại, lườm hắn một cái: “Bớt nói nhảm, ta sắp chết đói đến nơi rồi đệ mới về.”
Bầu không khí bỗng dịu đi rất nhiều.
Cố Thanh Sơn cũng yên tâm, vén tay áo lên nói: “Bữa sáng hơi đơn sơ, bữa trưa nên phong phú một chút. Yên tâm, sẽ xong nhanh thôi.”
Hắn xoay người đi đến phòng bếp.
Tài nấu nướng của Cố Thanh Sơn đương nhiên không cần nhiều lời, ngay cả Tần Tiểu Lâu lục nghệ trác tuyệt cũng vừa ăn vừa cười mờ mắt, huống chi là một Lý Thu Vũ?
Sau khi ăn xong.
Lý Thu Vũ không nói thêm về chuyện gả hay không gả nữa, chỉ lấy ra một mẩu xương, để lên bàn.
“Đây là cái gì?” Cố Thanh Sơn tò mò hỏi.
“Pháp quyết nguồn nước bí mật của lưu phái Sơn Hải chúng ta, có thể giúp đệ nhanh chóng mở ra thông linh lần thứ hai.”
Nhìn vẻ mặt mờ mịt của Cố Thanh Sơn, Lý Thu Vũ kiên trì giải thích: “Lần đầu tiên thông linh là tiến hành thông linh ở chỗ bắt nguồn của truyền thừa, có lúc sẽ gặp phải chuyện không thể lý giải, hoặc tồn tại không thể nào nói rõ được, thậm chí dẫn tới tận thế, cái này đệ hiểu rõ chứ?”
Cố Thanh Sơn gật đầu.
Lý Thu Vũ tiếp tục nói: “Lần thứ hai thông linh sẽ không nguy hiểm như vậy, là vì lực nhận biết của đệ đã được kích phát, giúp đệ có thể tiến hành kết nối với truyền thừa, năng lực tiến thêm một bước.”
“À, ta hiểu rồi, là giúp ta nhanh chóng khai phá năng lực truyền thừa.” Cố Thanh Sơn nói.
“Đúng, chính là như vậy.”
Lý Thu Vũ chỉ vào mẩu xương, nói: “Đệ chỉ cần chạm vào mẩu xương có tính chất đặc biệt này, là lập tức có thể cưỡng chế mở ra thông linh lần thứ hai, từ đó thu được quyền pháp mới... hoặc cũng có thể là năng lực khác. Nói chung không ai biết đệ được truyền thừa cái gì, vậy nên ta cũng không biết đệ sẽ thu hoạch được gì.”
Nàng lấy cây quạt của mình ra, phất nhẹ một cái, nghiêm túc nói: “Bắt đầu đi, có ta bảo vệ cho đệ, đệ có thể yên tâm.”
Cố Thanh Sơn đã cầm mẩu xương có tính chất đặc biệt ấy lên, nắm trong tay.
“Ta đoán là quyền pháp.”
Hắn vừa cười vừa nói, âm thanh đột nhiên đứt đoạn.
Vù...
Hắn chỉ cảm thấy có một luồng sức mạnh cường đại từ mẩu xương truyền tới, thoáng cái đã đẩy mình xuống dưới lòng đất.
Vô số hang động của lưu phái Sơn Hải cùng với người trong đó, đều thối lui về hai phía bên cạnh hắn.
Hắn không người rơi xuống, rơi xuống...
Vẫn rơi xuống...
Cố Thanh Sơn đã ý thức được, lúc này mình chỉ là hồn thể, không thì không thể thoáng cái đã xuyên qua dưới lòng đất sâu như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận