Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1592. Tận Thế Bên Ngoài Cánh Cửa


Đánh dấu
“Ngươi có thể khống chế thuyền để tới đây... Ngàn vạn lần đừng có nhảy qua, thuyền sẽ biến mất.” Tượng đá nói.
Cố Thanh Sơn cúi đầu nhìn con thuyền dưới chân.
Thuyền nhỏ quả nhiên làm theo suy nghĩ trong lòng hắn, trôi về phía tượng đá.
“Là thế này phải không?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Đúng, chính là như vậy.” Tượng đá nói.
Cố Thanh Sơn khống chế được thuyền, rẽ sóng lướt đi cách xa hòn đảo tượng đá mấy chục thước.
Chỉ thấy cả ba cái đầu trên tượng đá đều nhìn chằm chằm vào Cố Thanh Sơn, di chuyển theo phương hướng mà thuyền đi.
“Sao ngươi lại đi?” Tượng đá nghi hoặc hỏi.
“Bởi vì ta còn có chuyện phải làm, chờ khi ta trở lại sẽ tới tìm ngươi.” Cố Thanh Sơn nói.
Tượng đá nói: “Nghe ta khuyên một câu, ngươi chiếm được một chiếc thuyền mộ, nên lợi dụng nó để trốn khỏi ngôi mộ này, chứ không phải thâm nhập vào bên trong.”
Thuyền nhỏ dừng lại.
Cố Thanh Sơn hoang mang hỏi: “Thế nhưng ta muốn vào xem.”
“Đừng vào, trong đó có vô số tận thế rất kinh khủng. Biết bao tồn tại cường đại trong hư không xa xưa đã chết dưới tay những tận thế ấy, huống chi là ngươi?”
Tượng đá tiếp tục nói: “Trốn đi, mau mang theo truyền thừa của ta trốn đi! Đây là cơ hội duy nhất để ngươi giữ gìn mạng sống!”
Cố Thanh Sơn nhìn chằm chằm vào tượng đá.
Hắn khống chế thuyền nhỏ, tiếp tục trôi về phía cuối dòng sông.
Chỉ một lúc sau.
Hòn đảo phía sau đột nhiên biến mất.
Cố Thanh Sơn an tâm.
Hắn lau mồ hôi lạnh trên trán.
Hiện giờ hắn không hề có một chút thông tin nào, hoàn toàn dựa vào sự cẩn trọng và trực giác của bản thân để đưa ra lựa chọn.
Đối phương quan tâm đến thuyền của mình như thế...
Nhất định có quy tắc nào đó ngăn cản đối phương trực tiếp lên thuyền.
Cố Thanh Sơn thầm suy nghĩ, thôi không khống chế thuyền nhỏ nữa mà để mặc nó tùy ý trôi đến một hướng khác.
Nửa khắc sau.
Phía trước thuyền nhỏ xuất hiện một cảnh tượng.
Một thứ đen thùi lùi chìm nổi trên dòng sông, nhìn giống như một khúc gỗ.
Cố Thanh Sơn rút kiếm ra, tập trung quan sát.
Thế nhưng dường như thứ màu đen kia bị cái gì đó che đậy, trên sông lại có sương mù nhàn nhạt bốc lên, ngay cả thần niệm cũng không thể quan sát rõ ràng.
Đợi đến khi thuyền nhỏ tới gần, rốt cuộc Cố Thanh Sơn cũng thấy được vật kia một cách rõ ràng.
Đó là một ngón tay màu đen lớn chừng mấy chục thước.
Dường như ngón tay cảm ứng được thuyền nhỏ, giãy giụa kịch liệt trong dòng nước.
Một giọng nữ dịu dàng vang lên trong đầu Cố Thanh Sơn.
“Vinh quang và tôn quý ngày xưa đã biến mất từ lâu, hiện tại ta cần một truyền nhân. Đến đây nào, ngươi có thể biết được tất cả tri thức của hư không từ chỗ của ta.”
“Nhân tộc dũng cảm, làm người truyền thừa của ta đi!”
Cố Thanh Sơn nhìn ngón tay màu đen kia, hỏi: “Ngươi là ai? Tại sao chỉ tồn tại dưới hình thức ngón tay?”
Giọng nữ kia ôn hòa nói: “Ta không thể ngăn cản sự tàn phá của tận thế, chỉ còn lại ngón tay này, trôi nổi vô số năm ở đây... Nhưng bây giờ ta sắp không chịu nổi nữa rồi, cần ngươi tiếp thu tất cả tri thức của ta, nối tiếp một nhánh này của ta!”
Cố Thanh Sơn im lặng, không nói một lời.
Trong lòng.
Hàn ý và hung hiểm vô tận khiến cho tim hắn càng đập càng nhanh.
Cảm giác kinh động dâng lên như thủy triều.
Luôn cảm thấy...
Có chỗ nào là lạ.
Đây cũng không phải là trực giác, mà là ấn tượng mơ hồ có được thông qua trò chuyện và nhận biết đối với cảnh vật xung quanh.
Theo bản năng, Cố Thanh Sơn muốn sử dụng thuật Thế Giới.
Một khi phát động thuật Hư Mộng Song Song thì có thể nhìn thấy trước được kết quả, hắn sẽ biết được nếu mình phản ứng theo một cách nào đó thì ngón tay màu đen sẽ ra sao.
Đúng lúc này, Cố Thanh Sơn bỗng nhớ ra thuật Thế Giới của mình đã biến mất.
Đúng vậy, trước đây khi hoàn thành kiếm cuối cùng trong bảy kiếm tế, bản nguyên các thế giới quá khứ đã hòa làm một thể tiến vào mắt hắn, vậy nên cả hai thuật Thế Giới đều đã biến mất.
Thuật Thế Giới mới còn đang trong quá trình biến hóa, tạm thời vẫn chưa thành hình.
Cố Thanh Sơn bất đắc dĩ thở dài, tạm thời bỏ qua dự định làm bất cứ chuyện gì.
Đối mặt với hoàn cảnh hung hiểm như vậy, thuyền nhỏ chở mình hắn là nước đã dâng rất cao ngoài mạn thuyền, căn bản không có sức chở thêm một ngón tay nặng nề thế nữa.
Hắn không thèm để ý tới ngón tay màu đen kia.
Thuyền nhỏ im hơi lặng tiếng dần dần trôi xa khỏi nó.
Giọng nữ trở nên gấp gáp: “Chờ một chút, chỉ cần ngươi cứu ta, ta sẽ nói cho ngươi biết một bí mật. Bí mật này liên quan đến sinh tử của ngươi!”
Cố Thanh Sơn lắc đầu nói: “Mạng sống còn quan trọng hơn bí mật, tạm biệt.”
Giọng nữ bỗng nhiên trở nên cao vút và sắc bén, âm thanh tựa như gai nhọn tỏa ra ác ý sâu nhất:
“Tồn tại trên thuyền, ngươi căn bản không biết mình vừa chọc giận ai.”
“Ta là Chúa tể của tất cả những thứ u ám nhất trong hư không, bóng ma của vạn vật đều do ta khống chế, vậy mà một con kiến hôi như ngươi cũng dám cự tuyệt ta!”
“Ta lấy danh nghĩa u ám nguyền rủa ngươi! Bất luận ngươi đi đến đâu, nơi đó chính là một vùng nghĩa địa, ngươi sẽ chết chìm trong vô vàn tận thế!”
“Ha ha ha ha ha ha ha!”
Tiếng cười điên cuồng vang lên.
Theo tiếng cười kia, ngón tay màu đen cũng hoàn toàn chìm vào dòng sông, không cách nào nhìn thấy được nữa.
Trên người Cố Thanh Sơn dâng lên cảm giác lạnh lẽo thấu xương.
Hắn cảm giác giống như mình lọt vào một hầm băng.
Cảm giác này tới nhanh mà đi cũng nhanh, biến mất chỉ trong chớp mắt, làm cho hắn tưởng rằng tất cả chỉ là ảo giác.
Thế nhưng Cố Thanh Sơn biết rằng cảm giác này thực sự tồn tại.
Trên Giao diện Chiến Thần cũng hiện ra dòng chữ nhỏ:
[Ngài đã bị quái vật hư không – U Ám Hư Không Chi Mẫu hạ lời nguyền tà ác.]
[Hễ ngài đặt chân lên một ngôi mộ nào, ngài chắc chắn sẽ chết ở chỗ đó.]
[Thuyết minh: May mà ngài dùng Dạ Du Thần để đến đây, cho nên khi ‘Dạ Du Thần’ của ngài chết đi, lời nguyền này sẽ biến mất.]
Cố Thanh Sơn nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Nhứng quái vật hư không vô cùng cường đại kia quả nhiên vẫn chưa chết hẳn, mà dựa vào các loại phương thức để duy trì sự tồn tại trong dòng sông của mảnh hư không rối loạn này.
So ra, chủ nhân của Vòng xoáy Thời Không có thể xem là một tồn tại xuất sắc hơn cả.
Dẫu sao nó cũng đã thực sự trốn thoát, chỉ có điểu bị Hang Sâu Vạn Thú phong ấn lại.
Bằng không, nó rất có thể sẽ trỗi dậy lần nữa!
Tâm niệm Cố Thanh Sơn hỗn loạn, luôn cảm thấy hành động và lời nói của những con quái vật này có phần kỳ lạ.
Không đợi hắn tiếp tục suy nghĩ, chỉ thấy hơn vài trăm thước đằng trước có một màn sương mù nhàn nhạt bay lên.
Hơi nước nhanh chóng hợp lại thành một đầu lâu to lớn.
Đầu lâu này không giống như của con người, hai bên gò má quá dài, gần như là gấp ba lần gò má của con người.
Khi đầu lâu này xuất hiện, toàn bộ dòng sông cũng như sống dậy.
Vô số tồn tại kỳ quái từ đáy nước hiện lên, hoảng hốt chạy khỏi vị trí của đầu lâu kia.
Cố Thanh Sơn bỗng nhiên có cảm ứng, đưa tay vỗ nhẹ lên túi trữ vật.
Gà trống nhiều màu từ trong túi trữ vật nhảy ra, hướng về phía hắn hét lớn: “Chạy mau! Chạy mau! Ta cảm nhận được khí tức của tận thế chân chính!”
“Chân chính? Chân chính mà ngươi nói là có ý gì?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Đần độn, rất nhiều tận thế đều chỉ là biến thể của tận thế chân chính, rất suy yếu. Chúng chỉ là một loại ảo giác, chỉ có thể hủy diệt một ít thế giới vô cùng nhỏ yếu. Còn cái này không phải là thứ rác rưởi như loại đó!” Gà trống nhiều màu vừa bay nhanh vừa nói.
Con gà này là kết quả của sự kết hợp giữa Chiến Thần Tình Báo và vật lưu trữ tình báo cấp cao nhất của Hiệp hội Thích Khách, Cố Thanh Sơn đương nhiên rất tin tưởng nó.
Hắn xoay ngược đầu thuyền, nhanh chóng bỏ chạy theo hướng ngược lại.
Phía sau thuyền nhỏ, đầu lâu bắt đầu chầm chậm đi tới.
Mặt nó quay về hướng mặt sông, những vật thể trôi nổi trên đó nhanh chóng biến mất không còn tăm hơi.
Cố Thanh Sơn vô cùng kinh ngạc.
Chỉ cần nhìn chằm chằm thôi là có thể hủy diệt chúng sinh?
Bạn cần đăng nhập để bình luận