Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1595. Danh Sách Người Sống Sót (1)


Đánh dấu
"Lúc đệ thông linh, tỷ ở bên cạnh bảo vệ đệ ấy, lúc đó đệ lập tức ngủ say luôn hay sao?" Cố Thanh Sơn hỏi.
Lý Thu Vũ suy nghĩ một lát rồi nói: "Lúc đó đệ liếc nhìn ta rồi mới ngủ say."
"Thu Vũ tỷ, tại sao đệ không nhớ rõ mình đã từng liếc nhìn tỷ chứ?" Cố Thanh Sơn hỏi.
Lý Thu Vũ khinh thường: "Có gì đâu, đôi khi con người ta sẽ làm ra một vài hành động trong vô thức, ngay cả mình cũng không nhớ rõ."
Cố Thanh Sơn cũng không hỏi thêm gì về vấn đề này nữa.
Hắn quay qua Triệu Quỳnh rồi hỏi: "Triệu tỷ, ở trên lớp đệ nghe giảng thì biết được đã từng có một đoạn thời gian, vô số quái vật từ trong hư không chui vào trong ngôi mộ, đó là sự thật à?"
Chuyện này hầu như ai cũng đều biết, cho nên Triệu Quỳnh cũng không để ý lắm, gật đầu: "Đúng vậy, khi đó ngôi mộ lớn vừa mới xuất hiện, có rất nhiều bảo vật quý hiếm, thu hút vô số cường giả từ khắp nơi trong hư không chui vào trong mộ."
Lý Thu Vũ nhấp một hớp trà, rồi nói xen vào: "Cái này mà cũng phải hỏi sao? Ngay cả chúng ta đều chỉ có thể ở bên ngoài ngôi mộ mà nghiên cứu, bọn chúng lại dám xông vào trong mộ, kết cục đương nhiên là thảm không nỡ nhìn rồi."
Cố Thanh Sơn lẩm bẩm: "Chắc là sau lần đó, sẽ không còn ai dám tự tiện xông vào trong mộ nữa chứ..."
Lý Thu Vũ lắc đầu nói: "Đệ nhầm rồi, chỉ cần trong mộ vẫn có bảo vật thì chắc chắn sẽ có người không tin lời đồn mà xông vào trong. Từ trước tới giờ, khoảng vài chục năm hoặc mấy trăm năm một lần, đều có người không thông báo với chúng ta mà tự ý xông vào trong mộ."
"Không có người nào ra ngoài được sao?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Đương nhiên là không có." Lý Thu Vũ cười cười.
Triệu Quỳnh lại xen vào: "Vẫn còn có một phần nhỏ có thể sống sót mà ra ngoài, có lẽ bởi vì may mắn hoặc không vào quá sâu. Thế nhưng số lượng lại cực kỳ nhỏ, mà cho dù ra ngoài thì người có trạng thái tốt nhất cũng là thoi thóp sắp chết."
"Bọn chúng đã bị chúng ta bắt lấy đúng không?" Cố Thanh Sơn nói.
"Không, chúng ta cũng không dám bắt bọn họ, bởi vì chúng ta không biết họ có mang theo loại tận thế đáng sợ nào ra ngoài hay không. Bình thường thì chúng ta đều khuyên bọn họ nhanh chóng rời khỏi Hang Sâu Vạn Thú." Lý Thu Vũ nói.
Sau khi nói xong thì nàng ta cốc vào đầu Cố Thanh Sơn, nói: "Này nhóc, hỏi nhiều chuyện như vậy để làm gì chứ? Mau mau tăng thực lực lên đi, chờ thực lực của đệ đủ mạnh thì sẽ biết được càng nhiều tin tức hơn."
"Ai u, cốc nhẹ thôi..." Cố Thanh Sơn kêu đau, rồi khó chịu nói: "Đệ mới mười ba tuổi mà thôi, phải tới khi nào mới có thể biết được nhiều bí mật hơn cơ chứ."
Triệu Quỳnh thấy gương mặt hắn cực kỳ ấm ức vì bị Lý Thu Vũ cốc đầu, thì trong lòng bỗng mềm cả ra.
Nàng ta xoa đầu Cố Thanh Sơn, nhẹ nhàng nói: "Khoảng hai năm nữa, chờ đệ tốt nghiệp Tu Tập Xã thì có thể tới thư viện tìm đọc một vài tư liệu cơ bản... Chúng ta cũng có một vài ghi chép về những tên tự ý xông vào trong mộ, khi ấy đệ có thể tự mình tìm đọc."
"Vẫn là Triệu Quỳnh tỷ tỷ tốt. "Cố Thanh Sơn nói.
Lý Thu Vũ lườm hắn rồi nói: "Uống trà xong chưa? Uống xong thì đi tu hành đi!"
Cố Thanh Sơn đứng dậy, chào Triệu Quỳnh rồi đi vào trong phòng ngủ của mình.
Khi cánh cửa đóng lại, hắn vẫn nghe được hai người kia đang nói chuyện với nhau.
"Thằng nhóc này, thật sự là..."
"Đâu có sao, lúc tầm tuổi hắn chúng ta cũng vậy thôi, không phải à?"
Cố Thanh Sơn đứng sau cửa một lát, nghĩ lại những thông tin mình vừa nhận được qua đoạn nói chuyện vừa rồi.
Tốc độ thông linh của mình rất nhanh sao?
Hắn suy nghĩ một lát rồi đi tới giường, ngồi xuống.
Hắn có một vài ý nghĩ, cũng có suy đoán của mình, thế nhưng lại không có chứng cứ.
Chân tướng bị giấu trong sương mù vô tận, muốn chạm được vào nó thì không thể đi nhầm hướng.
Phương hướng...
Cố Thanh Sơn ngồi ở đó, yên lặng chờ đợi.
Ngoài cửa sổ, bóng đêm càng ngày càng sâu.
Cuối cùng thì hắn cũng nghe được tiếng chào tạm biệt của Triệu Quỳnh và Lý Thu Vũ.
Cửa nhà đóng lại.
Lý Thu Vũ trở về, đi rửa mặt, rồi sau đó vào phòng ngủ của nàng ta.
Cố Thanh Sơn lại đợi một lát, tới tận nửa đêm thì hắn mới đứng dậy, ra khỏi phòng, đi thẳng vào phòng ngủ của Lý Thu Vũ.
Hắn đẩy cửa ra, đi vào.
Lý Thu Vũ đang nằm trên giường, ngủ rất say.
Cố Thanh Sơn nhìn chằm chằm vào nàng ta.
Lý Thu Vũ lại vẫn không cảm giác được chút nào.
Sơn Nữ bỗng nói: "Công tử, ngài cứ đứng ở đây, nàng ta mà dậy thì phải làm sao?"
"Không tỉnh được." Cố Thanh Sơn trả lời.
"Công tử cho vài thứ vào thức ăn hay sao?"
"Là một loại linh thực trị liệu mà thôi, có thể giúp khí huyết lưu thông, cõi lòng thanh tịnh, tinh thần hăng hái. Thế nhưng có một điều kiện, đó là phải ngủ một giấc thật ngon." Cố Thanh Sơn nói.
Ba thanh kiếm xuất hiện ở phía sau lưng hắn.
"Nàng ta không tỉnh lại... vậy chúng ta làm gì tiếp theo?" Địa kiếm hỏi.
"Ngươi cho rằng công tử sẽ làm gì?" Sơn Nữ hỏi ngược lại.
Địa kiếm: "Đoán xem!"
Sơn Nữ cũng không mắc mưu, cho nên hỏi Cố Thanh Sơn: "Công tử, chúng ta làm gì tiếp theo?"
Cố Thanh Sơn lấy một cái trận bàn ra, bắt đầu bày trận.
"Hiện tại nàng ta đang ngủ say, không có năng lực bảo vệ mạnh mẽ. Ta sẽ bố trí nhiều loại pháp trận xung quanh đây, lỡ như nàng ta xảy ra việc gì thì ta cũng có thể biết được kịp thời."
Hắn vừa nói vừa bố trí mấy chục loại pháp trận phòng ngự xung quanh chiếc giường.
Lý Thu Vũ vẫn ngủ say sưa, không biết gì cả.
"Công tử muốn ra ngoài hay sao?" Sơn Nữ hỏi.
"Đúng vậy, chúng ta đi tới thư viện, tìm đọc thông tin về những quái vật hư không đã từng thoát khỏi mộ lớn và chạy ra ngoài." Cố Thanh Sơn nói.
"Nơi đó chắc chắn sẽ bị canh phòng rất nghiêm ngặt." Sơn Nữ nói.
"Chỉ cần ngươi tốt nghiệp Tu Tập Xã thì có thể vào xem một cách đường đường chính chính rồi, không cần mạo hiểm đâu." Địa kiếm nói.
"Đã không còn thời gian để chờ nữa." Cố Thanh Sơn nói.
"Nếu không hãy sử dụng 'Dạ Du Thần'?" Sơn Nữ đề nghị.
Cố Thanh Sơn không nói gì.
Hắn trở về phòng của mình, đẩy cửa sổ ra, nhảy ra bên ngoài.
Mới nhảy được nửa đường thì hắn đã biến thành một con mèo quýt, nhẹ nhàng rơi xuống đất.
Dạ Mị Quỷ Ảnh, kích hoạt!
Bằng kỹ năng "Ngọc Vô Hà" của ngọc bội hồ lô Duy Tôn, mèo quýt đi với tốc độ rất nhanh thế nhưng lại không ai có thể phát hiện ra nó.
Nó đi thẳng tới thư viện.
Thư viện là một kiến trúc hình tháp vuông màu đen, đứng thẳng tắp trong thành phố này.
Hiện tại đã quá nửa đêm, trong thư viện cũng không có người nào, thế nhưng vẫn có rất nhiều vệ binh tuần tra quanh đây.
Dù sao trong thư viện cất chứa quá nhiều bí mật và chuyện lạ, đối với người của Hang Sâu Vạn Thú thì những thứ này chính là thứ có giá trị lớn nhất.
Mèo quýt yên lặng quan sát một lát rồi vòng tới phía sau thư viện, tìm tới một ống thông gió của thư viện.
Có điều, nơi này có rất nhiều mảnh xương ghép với nhau, rõ ràng là Cốt sư đã bày bố rất nhiều loại phòng ngự kín kẽ tại đây rồi.
"Meo..."
Mèo quýt kêu nhỏ.
Lục Giới Thần Sơn kiếm xuất hiện từ trong hư không, đâm mạnh về phía ống thông gió.
Tất cả thuật, tất cả pháp, đều bị một kiếm này phá hủy.
Mèo quýt lao vào trong như một tia chớp.
Cùng lúc đó.
"Kẻ nào!"
Từng tiếng hét vang lên.
Tám tên vệ binh từ trên trời rơi xuống, đứng tại khu vực gần ống thông gió.
Bọn họ nhìn xung quanh, thế nhưng lại không phát hiện điểm nào khác thường cả.
Tất cả mảnh xương đều nguyên vẹn không sứt mẻ chút nào.
Vừa rồi, pháp thuật trên mảnh xương đã bị kích hoạt, sau đó lại biến mất một cách kỳ lạ.
Vệ binh vội vàng liên hệ với Cốt sư đang phòng thủ ở bên trong thư viện.
Cốt sư vội vàng đến đây xem xét thử rồi lại đi kiểm tra những nơi khác.
Nhưng cũng không tìm được chút dấu vết nào.
Kỳ lạ!
Cuối cùng, Cốt sư xác nhận là có một chiếc lá cây bị gió thổi tới, không cẩn thận mà kích hoạt mảnh xương, cho nên mới có kết quả như vậy.
Cũng bởi vì đã từng có trường hợp như vậy xảy ra, cho nên kết quả này cũng có thể chấp nhận được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận