Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1602. Ý Tưởng Do Bữa Cơm Mang Lại (2)


Đánh dấu
“Tự giấu đi, từ từ uống.” Hắn ta liếc mắt ra hiệu.
Cố Thanh Sơn khẽ lật tay, lập tức bỏ vào vòng tay.
Hắn duỗi người đứng lên, vừa ngáp vừa nói: “Buồn ngủ quá, ta đi ngủ đây.”
Cạch!
Cánh cửa sau lưng hắn khép lại.
Cố Thanh Sơn thu lại tất cả biểu cảm.
Hắn lặng lẽ lấy bình rượu ra, mở nắp ngửi ngửi.
Rượu tốt.
Độ cồn không tính là cao, lại còn rất ngon miệng.
Cố Thanh Sơn cất bình rượu đi, ngồi đờ ra trên mép giường.
Vương Thuận muốn cho mình một găng tay.
Triệu Quỳnh lại cho mình một mẩu xương ghi lại đầy những truyền thuyết ít ai biết đến về các cao thủ.
Lý Xuân Đao cũng không tệ, lén cho mình một bình rượu.
Lý Thu Vũ vẫn luôn chăm sóc cho mình.
Những người này...
Nếu không phải người đã bị thay thế, thì thật tốt.
Nhưng nếu bọn họ đã bị thay thế, mình nên làm cái gì bây giờ?
Ánh mắt của Cố Thanh Sơn lộ ra một chút chán nản.
Hắn lật tới lật lui mẩu xương mà Triệu Quỳnh cho, tùy tiện động thần niệm liền đọc xong toàn bộ nội dung bên trong.
Bỗng nhiên hắn phát hiện một hiện tượng kỳ lạ.
Bất luận là Thông linh Võ giả, Cốt sư, hay là Binh khí sư đều phải trải qua ít nhất bốn cấp độ.
Sơ Tỉnh, Luyện Hợp, Quán Thông, Thần Chiếu.
Bốn cấp độ này không có liên quan đến thực lực, chỉ là cột mốc đánh dấu tiến độ dung hợp truyền thừa.
Chỉ có đến cảnh giới Thần Chiếu thì mới thức tỉnh tuyền thừa một cách triệt để.
Rất nhiều người đều bị kẹt lại ở cửa ải này, thường cần một thời gian dài mới có thể thăng cấp.
Những cao thủ chân chính đạt đến cảnh giới Thần Chiếu sẽ lập tức được các đại lão trong lưu phái triệu kiến, sau đó trở thành trụ cột của lưu phái.
Cố Thanh Sơn bỗng nhiên nhớ tới sự sắp xếp của Sơn Hải Tê Hà trước lúc rời đi.
Ủng Cốt Lão Nhân và Bách Diệt Thánh Thủ đều được nàng ta mang đi, hiển nhiên là cánh tay đắc lực.
Về phần Trích Kiếm Tiên Vương Thuận và Đao Tôn Lý Xuân Đao được truyền lệnh ở lại.
Hay là...
Cố Thanh Sơn im lặng suy nghĩ, rốt cuộc quyết định mạo hiểm một lần.
...
Bóng đêm dần sâu.
Vương Thuận dẫn theo một vài thủ hạ đang tuần tra một số đoạn đường tương đối hẻo lánh.
“Cẩn thận!”
Vương Thuận đột nhiên cầm kiếm đứng cản trước mặt mọi người.
Chỉ nghe một tiếng “xoạt” trầm thấp, một người xuất hiện trước mặt mọi người.
Vương Thuận chợt quát lên: “Ngươi còn dám tới!”
Hắn ta không lập tức tiến công mà lấy ra một mẩu xương, trực tiếp bóp nát.
Sau ba hơi thở, Lý Xuân Đao sẽ chạy tới đây.
Cố Thanh Sơn lẳng lặng nhìn hắn ta bóp nát mảnh xương, bỗng nhiên lên tiếng: “Vương Thuận, kiếm thuật của ngươi có chỗ sơ hở.”
Vương Thuận lạnh lùng nói: “Không quan trọng, quan trọng là hôm nay ngươi nhất định sẽ chết ở chỗ này.”
“Sao? Ngươi có lòng tin hạ gục được ta?” Cố Thanh Sơn cảm thấy hứng thú, nói.
Một giây kế tiếp, Đao Tôn Lý Xuân Đao từ trên trời giáng xuống.
Cố Thanh Sơn không ra tay, chỉ liếc mắt nhìn hắn ta, nói: “Lý Xuân Đao, ta gọi ngươi một tiếng, ngươi có dám trả lời không?”
“Gọi gọi cái ông nội ngươi! Đồ cặn bã ngay cả trẻ con cũng không tha, xem ta chém chết ngươi!” Lý xuân Đao giận dữ hét lên.
Hắn và Vương Thuận cùng lúc xông về phía Cố Thanh Sơn.
Ầm!!!
Trong hư không giống như có một bức tường, triệt để ngăn cản hai người bọn họ.
Bọn họ đứng tại chỗ, căn bản không có cách nào xông lên chiến đấu.
Không chỉ là tiến về phía trước, mà bọn họ phát hiện mình bị nhốt ở ngay chỗ này.
“Yêu pháp quái quỷ gì đây!”
Vương Thuận cầm trường kiếm, toàn lực chém vào khoảng không trước mặt.
Kiếm quang uy lực vô tận xẹt qua, nhưng không đụng trúng thứ gì cả.
Lý Xuân Đao cũng như vậy.
Cố Thanh Sơn nhìn dáng vẻ kinh sợ của hai người, chợt thả lỏng, thở dài ra một hơi.
“Yên tâm, ta chỉ đến gọi các ngươi mà thôi.”
Hắn khoát tay nói.
Trước mắt Cố Thanh Sơn, một dãy số không ngừng nhảy lên.
Đó là số hồn lực còn lại của hắn, đang giảm thiểu với tốc độ mấy chục điểm mỗi giây.
Mỗi khi Lý Xuân Đao và Vương Thuận toàn lực giãy giụa, con số bị trừ sẽ tăng lên đáng kể.
“Thì ra Chú Ngữ Thanh Long tiêu hao hồn lực.”
Cố Thanh Sơn thầm nghĩ.
Sức mạnh linh hồn bản nguyên và sức mạnh của bản nguyên thế giới là hai loại sức mạnh có đẳng cấp cao nhất.
Chú Ngữ Thanh Long lấy “đáp lại lời kêu gọi” làm tiền đề nhân quả, tiêu hao sức mạnh mức cao nhất để hoàn thành thuật pháp trói buộc nhân quả này, thật sự là làm cho người ta không thể không thán phục.
Trước đây, khi hắn xuyên về thời đại khi những Người Chờ Đợi sáng tạo Trật Tự, tổ tiên của vạn rồng ắt hẳn đã biết về sau sẽ xảy ra chuyện gì đó vô cùng hệ trọng nên Phức Tự nữ sĩ mới không tiếc bất cứ thứ gì mà trở về quá khứ như thế.
Bởi vậy, nó mới lợi dụng bí pháp quan sát Cố Thanh Sơn chiến đấu, cuối cùng dằn lòng giao Chú Ngữ Thanh Long cho Cố Thanh Sơn để trợ giúp hắn và Phức Tự một tay.
Tâm niệm Cố Thanh Sơn chợt lóe, tầm mắt rời khỏi Giao diện Chiến Thần, nhìn hai người trước mặt.
Không cần phải tiêu hao hồn lực nữa.
Hắn đã xác nhận được, hai người này đều là bản tôn, không bị thay thế.
Với địa vị của bọn họ trong lưu phái Sơn Hải thì chưa đến được bước kia...
Xem ra trong toàn bộ Hang Sâu Vạn Thú, chỉ có một nhóm nhân tài mạnh nhất bị thay thế.
Sau khi đã nghiệm chứng suy nghĩ trong lòng, mắt thấy hồn lực không ngừng giảm mạnh, Cố Thanh Sơn mở miệng nói: “Hai vị, ta tới đây là để nói với các ngươi một tiếng, ta muốn đến thế giới Ác Quỷ.”
“Tạm biệt.”
Hắn nhấc chân định đi, đột nhiên lại dừng bước.
Không đúng.
Trình độ thông linh của hai người này rất cao.
Nếu như sắp tới bọn họ thông linh thành công, chẳng phải sẽ bị thay đổi thành quái vật trong ngôi mộ lớn?
Cố Thanh Sơn vươn hai tay, bắt vào hư không.
Thiên Địa song kiếm được hắn nắm trong tay.
Trải qua mười ngày ngủ say, Thiên kiếm đã thức tỉnh.
Cố Thanh Sơn nhìn hai người, trên mặt hiện ra biểu cảm ngượng ngùng.
“Xin lỗi xin lỗi, thực ra ta cũng không muốn làm như vậy.”
Lời con chưa dứt, song kiếm đã lên!
Bộc phát ra chính là kiếm quyết của Atula Thần Vương...
Lưới Đau Thương Che Mờ Nhật Nguyệt.
Lửa mạnh và băng sương như che trời lấp đất đánh về phía hai người.
Bọn họ không cách nào tránh né, chỉ có thể đứng yên một chỗ nhận lấy hai chiêu thần kỹ “Ly Hỏa” và “Sương Phong”.
Cố Thanh Sơn và Vương Thuận đã từng giao thủ, lúc này hắn phỏng đoán sức chịu đựng của hai người, đột nhiên giải trừ Chú Ngữ Thanh Long, phát động thần kỹ cuối cùng.
Kiếm ý thức, Che Mờ Nhật Nguyệt!
Trải qua vô số khảo nghiệm và tôi luyện, hiện giờ kiếm thuật của hắn dã đạt đến cấp đỉnh phong của Nhất Kiếm cảnh, bất cứ lúc nào cũng có thể đột phá.
Cho nên Che Mờ Nhật Nguyệt lần này sinh ra dị tượng hoàn toàn khác với trước kia.
Chỉ thấy lửa mạnh và băng sương bỗng nhiên vây quanh hai người, hóa thành một vòng mặt trời chói chang cùng với một quầng trăng sáng tản ra khí lạnh băng giá.
Dường như có một sức mạnh khó nói từ trên người Cố Thanh Sơn bốc lên, đánh về phía vầng nhật nguyệt sáng chói kia.
Trong nháy mắt.
Vầng nhật nguyệt biến mất, trời đất tối sầm.
Ầm!
Hai người bị đánh bay ra ngoài.
“Đây là kiếm thuật gì? Sao lại có sức mạnh như vậy!” Vương Thuận phun ra một ngụm máu, không cam lòng hỏi.
Hai tay của hắn ta run rẩy, ngay cả kiếm cũng không cầm nổi nữa.
Cố Thanh Sơn liếc hắn một cái, lại nhìn Lý Xuân Đao, xác nhận bọn họ chỉ bị thương ở mức độ vừa phải.
Kế tiếp, bọn họ phải dưỡng thương, trong thời gian ngắn không thể thông linh được nữa.
“Đây là kiếm pháp của Atula. Thực ra trình độ kiếm thuật của ta còn chưa thể phát huy được sức mạnh chân chính của nó.”
Cố Thanh Sơn thở dài một hơi, nói: “Tận thế vô tận, trong khu mộ lại đầy ắp những thứ quỷ quyệt, mọi việc các ngươi còn phải suy nghĩ nhiều.”
“Ngươi đang nói cái gì?” Lý Xuân Đao nhíu này, hỏi.
Thực lực của hắn ta mạnh hơn Vương Thuận nhiều, có thể cảm giác được đối phương còn chưa xuất toàn lực.
Cố Thanh Sơn không hạ sát thủ, hơn nữa trên người cũng không có sát ý.
Người này, rốt cuộc muốn làm gì?
Cố Thanh Sơn nghe hắn ta hỏi câu này, ánh mắt sáng lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận