Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1612. Còn Sống!


Đánh dấu
Nó nhẹ nhàng ném cái vảy đi, nhưng không lên tiếng.
Chỉ thấy cái vảy lơ lửng giữa không trung, dần trôi về phía Cố Thanh Sơn.
—— Dò xét?
Tinh thần Cố Thanh Sơn dần buộc chặt.
Hắn đưa tay lấy miếng vảy, đặt vào trong tay xem xét kỹ một chút.
Chỉ một lát, Giao diện Chiến Thần nhanh chóng hiện ra một hàng chữ nhỏ lấp lánh:
[Vảy người cá của dòng sông Kiếp Nạn.]
[Đây là một loại quái vật tận thế ở bên ngoài cánh cửa thế giới. Khi nó chết đi, vảy sẽ tróc ra từng miếng.]
[Vảy của loại quái vật này tràn đầy hơi thở tận thế, nếu có người ngậm miếng vảy này vào thì có thể ẩn núp khỏi Tận Thế trong một ngày, không bị bất cứ Tận Thế nào phát hiện ra.]
[Vật này rất quý.]
Cố Thanh Sơn nhìn lướt qua một chút, nói: "Miếng vảy này có thể tránh được tận thế, từ đâu ngươi có được nó?"
Vừa nói, hắn vừa cất miếng vảy đi.
Đứa trẻ há miệng, muốn đòi lại miếng vảy kia, nhưng lại bị Cố Thanh Sơn nói một câu chặn lại.
"Ta với ngươi có lòng muốn hợp tác, vậy hãy cho ta một mảnh vảy, để ta có thể cùng ngươi quay lại ngôi mộ lớn. Đây là một chuyện hết sức hiển nhiên, phải vậy không?" Cố Thanh Sơn cười nói.
Đứa trẻ nhịn một chút, há miệng mấy lần cũng không nói ra lời.
Nói đùa, thằng nhãi Tế Ti này, cái gì đã vào miệng của hắn, muốn hắn trả lại thì đơn giản là nằm mơ.
Đứa trẻ có vẻ vô cùng buồn bực, nói: "Đây là đồ tốt do ta phát hiện được dưới đáy sông mộ, chỉ cần ngậm lấy miếng vảy này là có thể né tránh sự tấn công của tận thế, để chúng ta an toàn qua lại trong mộ lớn."
"Đúng là đồ tốt." Cố Thanh Sơn gật gật đầu.
Hai người nhìn nhau.
Đứa trẻ dường như vẫn rất luyến tiếc.
Cố Thanh Sơn lại lộ ra vẻ đắc ý, đắc ý vì chiếm được món hời này.
Thật ra trong lòng của hắn càng nâng cao cảnh giác.
—— Đối phương vẫn còn một vấn đề rất quan trọng chưa nói ra.
Thứ này là vật phẩm loại tiêu hao, chỉ có thể sử dụng trong một ngày.
Hừ.
Thảo nào nó không làm ầm lên, cũng không cãi tới cùng hòng đòi lại miếng vảy, hóa ra là đặc biệt chuẩn bị cho mình một cái hố.
Nếu qua một ngày mà mình vẫn còn dùng thứ này, kết quả không cần nói cũng biết.
Có điều...
Mặc dù đứa trẻ này tính rất hay, nhưng mình lại không phải là Chiến Tranh Tế Ti chân chính.
Suy nghĩ của Cố Thanh Sơn xoay chuyển, đứng lên nói: "Ta không còn gì để nói với ngươi nữa. Bây giờ xác chết ác quỷ xuất hiện động tĩnh kỳ lạ, ta thấy chúng ta không nên chậm trễ thời gian nữa, đã đến lúc phải đi qua kiểm tra tình hình rồi."
Đứa trẻ hơi giật mình, cũng đứng lên nói: "Được, vậy chúng ta tạm thời kết hợp lại."
"Được."
"Khi nào thì đi?"
"Ngay bây giờ."
...
Nửa giờ sau.
Trong một lối đi dưới lòng đất thông với mộ lớn.
Hơn phân nửa nơi này bị dung nham bao trùm, chỉ có một ít nham thạch cắm trên dung nham, tạo cho mọi người một chỗ để đứng.
Hàng chục bóng dáng lao vùn vụt vào, đứng lên từng tảng nham thạch.
Cố Thanh Sơn và đứa bé kia đứng ở chính giữa, tựa như vầng trăng sáng ngời giữa những ngôi sao.
Cố Thanh Sơn nhìn xuống dòng dung nham, hỏi: "Xác chết ác quỷ đâu?"
"Ta đã nói rồi, nó có một con đường cố định, lúc này đã lại vào trong mộ lớn, chắc phải đợi một lúc nó mới xuất hiện lần nữa." Đứa trẻ nói.
Cố Thanh Sơn đang định nói gì thì hư không trước mặt hắn hơi động, đột nhiên có một tấm ngọc bài đặt ở trước mặt hắn.
Hắn lập tức cầm lấy.
—— Ngọc bài Cửu U Âm Chú!
Không ngờ ở bên ngoài mộ lớn, tấm ngọc bài này vẫn cảm nhận được mình!
"Đây là cái gì?" Đứa trẻ ngạc nhiên nói.
"Cấp dưới đưa tin tức." Cố Thanh Sơn thản nhiên nói một tiếng, thần niệm quét qua bên trong ngọc bài.
Một giọng nói khác của hắn vang lên:
"Bọn ta phát hiện một chuyện kỳ lạ."
Lại một giọng nói của hắn xuất hiện: "Đúng, bây giờ hai người bọn ta đang ở gần mộ Atula, bởi vì có quá nhiều tận thế xung quanh nên bọn ta kết hợp lại, sử dụng thuật ẩn nấp mạnh nhất trốn ở một chỗ khó bị phát hiện ven bờ sông mộ, sau đó bọn ta đã nhìn thấy —— "
Giọng đầu tiên của hắn nói xen vào: "Bọn ta nhìn thấy xác chết ác quỷ mà ngươi nói. Nó trôi bồng bềnh trong nước, đấu đá với hài cốt của những quái vật hư không kia cả nửa ngày, một lúc lâu sau mới quay về bộ dáng như thể đã chết, sau đó trôi ra ngoài sông mộ."
"Nghe rõ chưa? Nó còn sống, lặp lại lần nữa, nó còn sống!"
Cố Thanh Sơn chỉ cảm thấy lông tơ toàn thân đều dựng lên.
Còn sống?
Vậy nó giả vờ là xác chết, rốt cuộc để làm gì?
Lúc này đứa trẻ nói: "Nhìn, xác chết ác quỷ đã tới."
Cố Thanh Sơn đột nhiên ngẩng đầu nhìn.
Chỉ thấy một xác chết màu đen trôi tới theo dung nham đỏ rực.
Nó càng ngày càng gần.
Cái xác này nhìn khá kỳ lạ.
Cơ thể của nó lớn như sân bóng rổ vậy, úp sấp mặt xuống dung nham, trôi nổi trong dung nham, rồi dần dần trôi tới đám người nơi đây.
Chỉ cách đám người khoảng trăm mét nữa thì Cố Thanh Sơn đột ngột nói: "Tại sao lại không thấy người của Ác Quỷ đạo? Còn những tên muốn hợp tác với chúng nữa?"
Đứa bé kia quay đầu nhìn khắp nơi, cái đám người lúc trước đối chọi gay gắt với họ đúng là đã biến mất.
"Ra!" Hắn ta quát khẽ.
Trong dung nham, có một tên toàn thân phát ra ánh sáng màu đỏ bay lên, quỳ gối trước mặt đứa bé kia: "Bẩm đại nhân, sau khi ngài dẫn người rời đi không lâu, những tên kia đều giẫm lên lưng cái xác Ác quỷ này, đi theo cái xác đi vào trong mộ."
Đứa bé kia hỏi: "Tại sao chỉ còn ngươi ở lại nơi này? Ngươi nói là, không có tên nào ở lại nơi này sao?"
"Bẩm đại nhân, không có."
"Hừ, linh hồn của đám người Ác Quỷ đạo kia chẳng có tên nào là từ trong mộ ra hết, sau khi đi vào thì đương nhiên sẽ không bị tận thế tương ứng tìm được, thế nhưng những người khác thì sao? Bọn chúng cũng giống như chúng ta, làm sao dám vào trong mộ chứ?" Đứa bé quát hỏi.
Cái tên đầy dung nham kia cúi đầu xuống, trả lời:
"Đại nhân, những kẻ được đại nhân sắp xếp ở đây chính là gián điệp, mặt ngoài thì ra vẻ trung thành với ngoài nhưng thực ra đã đầu nhập vào bọn kia, cho nên tác dụng của những tấm vảy đều bị bọn chúng biết hết."
Đứa bé nghe xong lại không nổi giận, chỉ thản nhiên nói: "Bọn chúng cũng tìm được loại vảy màu tím kia sao?"
Người kia run rẩy, đáp: "Mười lăm chiếc vảy mà đại nhân giấu đã bị bọn chúng tìm ra và lấy đi, thuộc hạ chỉ có một mình nên không đánh lại bọn họ, chỉ có thể ẩn núp ở đây, chờ đại nhân trở về mới dám ra báo cáo."
Sau khi nói xong, hắn ta vội vàng dập đầu xin tha.
"Đứng dậy đi, việc này cũng không trách ngươi, là do ta nhìn người không rõ, giao trọng trách cho nhầm người." Đứa bé nói với giọng chán nản.
Người kia giật mình.
Tại sao hôm nay đại nhân lại dễ nói chuyện vậy?
Nhưng nói gì thì nói, hắn ta đã thoát được kiếp nạn, đương nhiên rất cảm động cho nên cũng không suy nghĩ nhiều.
Đứa bé lộ vẻ nghi ngờ, nhìn về phía Cố Thanh Sơn, hỏi: "Điểm mấu chốt hiện giờ chắc hẳn ở ngay trên cái xác Ác quỷ này, ngươi nói xem, tại sao bọn chúng lại vào trong mộ sớm như vậy?"
Cố Thanh Sơn nhìn thẳng vào mắt đứa bé này.
Hắn chậm rãi lắc đầu, khó hiểu nói: "Ta cũng vừa thức tỉnh không lâu, chưa từng gặp những tên đó bao giờ, ngay cả ngươi cũng không biết thì ta làm sao mà biết được."
Thần khí Định Giới Lục Đạo đã duy trì cả ngôi mộ này, cũng bảo đảm tận thế không bị thả ra bên ngoài.
Nếu như vào trong mộ sớm rồi lấy được thần khí đó thì mọi chuyện đều có thể nắm trong lòng bàn tay rồi.
Mặc dù thi thể Ác quỷ ẩn chứa rất nhiều bí ẩn và bí mật, thế nhưng vẫn không thể so sánh với thanh thần khí Định Giới Lục Đạo được, nếu có được nó thì sẽ có thể điều khiển được tận thế trong mộ, nắm trong tay sinh mạng của vô số người!
Mặc dù bí mật rất quan trọng.
Thế nhưng tính mạng lại còn quan trọng hơn!
Đưa hai thứ này lên bàn cân thì sẽ rất rõ ràng, đương nhiên những người kia sẽ muốn đi vào trong mộ, tìm kiếm thần khí rồi.
Cố Thanh Sơn không tin quái vật giấu trong cơ thể đứa bé này không hiểu được điều đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận