Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1618. Không Có Linh Hồn!


Đánh dấu
Sơn Hải Tê Hà ngẩn ra.
Bỗng nhiên, họ nghe thấy trên tường thành truyền đến một quân lệnh to rõ.
Lệnh tập hợp.
Toàn bộ sĩ quan và binh sĩ đều phải lập tức ngừng nghỉ ngơi, chuẩn bị tập hợp nhận lệnh!
Cố Thanh Sơn và Sơn Hải Tê Hà bị thân phận quân nhân giới hạn, phải theo quân lệnh tới đây tập hợp, căn bản không cách nào thoát đi.
Một khi vi phạm quy tắc sẽ bị coi là làm ra việc không phù hợp với thân phận, trực tiếp bị ném vào tận thế.
Một tên lính liên lạc vội vã chạy tới, truyền lại mệnh lệnh cho các sĩ quan dọc đường.
Hắn ta thấy được Sơn Hải Tê Hà, lập tức nói: “Phó đoàn trưởng Pháp Sư đoàn đại nhân, mời lập tức đi vào ban chỉ huy báo cáo!”
Sơn Hải Tê Hà nhìn Cố Thanh Sơn.
“Thân phận là quân nhân, sợ rằng đây chính là chỗ thiếu hụt lớn nhất của chúng ta.” Nàng kết nối tâm linh với Cố Thanh Sơn.
Quân nhân phải phục tùng mệnh lệnh.
“Chuyện này chúng ta chẳng thể làm gì được, cô đi trước đi, tối nay chúng ta sẽ liên lạc lại.” Cố Thanh Sơn truyền âm nói.
“Được, ngươi cũng cẩn thận.”
Sơn Hải Tê Hà đành phải xoay người rời đi.
Lúc này sĩ quan phụ trách công tác phòng ngự cửa thành cũng đã tới rồi.
Tên sĩ quan này nhìn Cố Thanh Sơn vẫn đang đứng ngẩn ở đó, nói: “Đi theo ta, chúng ta cần một tiểu đội gồm tất cả những người kỳ cựu để tra xét rốt cuộc xảy ra chuyện gì.”
“Rõ, trưởng quan.” Cố Thanh Sơn nói.
Hắn nhìn vào chỗ con thuyền rơi xuống.
Chỉ thấy sương đen đầy trời, triệt để bao trùm lấy một vùng đất, thậm chí còn đang từ từ lan ra bốn phương tám hướng.
Sĩ quan sải bước đi, dọc đường còn điều thêm các vệ binh có kinh nghiệm chiến đấu phong phú hợp thành một tiểu đội chiến đấu.
Ánh mắt sĩ quan đảo qua gương mặt của các binh lính.
“Ta nhớ Lý Thu Sơn và Vương Tiểu Y từng làm quân trinh sát. Như vậy đi, hai người các ngươi lên trước, chúng ta ở phía sau, mọi người tiến lên!”
“Rõ!” Mọi người ứng tiếng.
Cố Thanh Sơn thầm thở dài một tiếng.
Tiếp nhận mệnh lện thì chỉ phải đi ra xét, nhưng nếu không tiếp nhận mệnh lệnh thì sẽ bị ném vào tận thế.
Thôi thì đi tra xét đi.
Hắn và một tên binh sĩ khác nhìn nhau, vội chạy tới chỗ phi thuyền rơi xuống.
Rất nhanh, sương đen nồng đậm nuốt chửng hình bóng hai người họ.
Trong gió tuyết, sương đen dày đặc không tan.
Đi được một đoạn, Cố Thanh Sơn bỗng nhiên phát hiện có điều không đúng, vội vàng kêu: “Vương Tiểu Y?”
Không có tiếng trả lời.
Tâm trạng Cố Thanh Sơn trầm xuống.
Vương Tiểu Y là tên của trinh sát đi cùng với hắn.
Lúc tiến vào sương đen, hắn với Vương Tiểu Y tách ra để mở rộng phạm vi tra xét, ai ngờ chỉ mới nháy mắt mà đã không tìm thấy đối phương đâu nữa.
“Vương Tiểu Y?” Hắn quát khẽ thêm lần nữa.
Vẫn không ai đáp lại.
Trong sương đen vô tận, chỉ có âm thanh gió bắc gào thét.
Cố Thanh Sơn là cảnh giới Tu Di Sơn Chủ, phóng thần niệm ra ngoài quan sát trong phạm vi mấy vạn dặm cũng không thành vấn đề, nhưng ở trong sương đen thế này, thần niệm của hắn chỉ có thể quan sát tình hình trong phạm vi mười thước, nếu vượt quá thì sẽ bị sương đen ngăn trở.
Chẳng còn cách nào khác, Cố Thanh Sơn đành dừng bước.
Lúc này không thích hợp để tiếp tục đi sâu vào trong sương đen.
Hắn suy nghĩ một chút rồi cởi găng thay thép ra, lấy ra một đôi găng tay rất mỏng bằng da.
Đây là găng tay da thú mà Trích Kiếm Tiên Vương Thuận tặng hắn, là quà sinh nhật của “Lý Thu Sơn”.
Đôi găng tay da này có thể kêu gọi lửa, mạnh hơn nhiều so với găng tay dành cho vệ binh.
Cố Thanh Sơn mang găng tay bằng da xong, lại mang thêm bộ găng tay bằng sắt bên ngoài để tránh bị người khác nhìn thấy.
Vương Tiểu Y đã xảy ra chuyện, chi bằng đi theo phương hướng hắn ta rời đi, xem rốt cuộc hắn ta đã gặp phải tình huống gì.
Cố Thanh Sơn chậm rãi lui về phía sau, nhanh chóng đi tới chỗ mà hai người tách ra.
Hắn nhớ lại tình hình lúc đó rồi mò mẫm đi theo phương hướng của Vương Tiểu Y, đẩy sương đen tản ra, chậm rãi đi về phía trước.
Sau khi đi được khoảng chừng gần hai trăm thước, phía trước bỗng nhiên truyền đến tiếng động rất nhỏ.
Chỉ thấy một bóng người từ trong gió tuyết đang lui về nhanh như gió, đâm thẳng chính diện vào Cố Thanh Sơn.
“Vương Tiểu Y, rốt cuộc tình hình thế nào?” Cố Thanh Sơn lên tiếng hỏi.
Bóng người kia dừng lại trước mặt hắn, quả nhiên là Vương Tiểu Y.
“Đi mau, ta phát hiện một ít tin tức có giá trị, phải nhanh chóng trở về báo cáo trưởng quan!” Sắc mặt Vương Tiểu Y khẩn trương, nói.
“Được.” Cố Thanh Sơn đáp.
Hắn thay đổi phương hướng, chuẩn bị chạy vội trở về.
Vương Tiểu Y ở sau lưng hắn, bỗng nhiên nhe răng cười nham hiểm.
Hắn ta lấy ra một thanh trường đao, hung hăng chém về phía Cố Thanh Sơn.
Trong chớp nhoáng, hai người bỗng nhiên hoán đổi vị trí cho nhau.
Mũi đao lạnh như băng xẹt qua không trung, không hề chém trúng một thứ gì.
Vương Tiểu Y chỉ cảm thấy hoa mắt, chẳng biết Cố Thanh Sơn đã đi đâu. Ngay sau đó, sau lưng hắn ta bỗng nhói đau, cơn đau này còn xen lẫn cảm giác nóng rực.
Ầm!
Ngọn lửa chấn động.
Cố Thanh Sơn một quyền đánh hắn ta bay ra ngoài, liên tiếp nảy lên trên mặt đất, lăn ra ngoài mấy chục thước.
“Khụ... Khụ...”
Vương Tiểu Y phun ra một ngụm máu, ánh mắt khôi phục lại vẻ thanh tỉnh.
“Nhanh, nhanh cứu ta, có một loại quái vật đang bám vào trong thân thể ta!” Hắn ta kinh hoàng nói.
Cố Thanh Sơn đi tới trước mặt hắn ta, cúi đầu nhìn.
“Có ta ở đây, đừng sợ. Ta phải đánh ngươi bất tỉnh, sau đó mới yên tâm mang ngươi về... Có vấn đề gì không?” Cố Thanh Sơn nói.
“Không.” Vương Tiểu Y lập tức nói.
Cố Thanh Sơn gật đầu, giơ bàn tay lên, chặt nhẹ một nhát vào cổ đối phương.
Vương Tiểu Y lập tức ngất đi.
Cố Thanh Sơn thở phào nhẹ nhõm, lật người Vương Tiểu Y lại, để cho mặt hắn ta hướng xuống dưới.
Hắn lẩm bẩm nói: “Được rồi, như thế này thì ta cũng không tính là ‘làm ra hành vi trái thân phận dưới con mắt của chúng sinh bản địa’.”
Cố Thanh Sơn đạp lên đầu Vương Tiểu Y, làm cho đối phương không thể thấy được tình hình, rồi mới lấy ra Trấn Ngọc Quỷ Vương trượng từ trong không trung, thoáng cái đã xuyên qua thân thể Vương Tiểu Y.
“A... Lý Thu Sơn, ngươi đang làm cái gì?”
Đau đớn mãnh liệt khiến cho Vương Tiểu Y tỉnh táo lại, phát ra một tiếng kêu cao vút mà thảm thiết.
Cố Thanh Sơn nắm Trấn Ngục Quỷ Vương trượng, sắc mặt càng ngày càng nghiêm trọng.
Trong thân thể Vương Tiểu Y không tồn tại linh hồn.
Rốt cuộc là cái gì đang thao túng thân thể hắn ta?
“Ngươi là ai?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Vương Tiểu Y ngừng lại.
Hắn ta thu lại tiếng kêu thảm thiết chói tai, lấy thái độ xem xét kỹ lưỡng mà nói rằng: “Thứ gì đó của Hoàng Tuyền... thì ra chính là phàm nhân đạt được vị trí thần linh Luân Hồi, thảo nào lại phát hiện ra ta.”
Cố Thanh Sơn trầm giọng, nói: “Vương Tiểu Y đâu? Nếu không muốn chết thì trả linh hồn của hắn lại đây.”
Vương Tiểu Y đột nhiên cười to, nói: “Linh hồn? Linh hồn của hắn đã đi vào mộ rồi, không có cách nào trả lại cho ngươi!”
Cố Thanh Sơn siết chặt nắm tay.
Ánh lửa lấm tấm vây quanh nắm đấm của hắn, cuối cùng tụ lại thành một ngọn lửa cháy mạnh.
“Ta nói một lần chót, giao linh hồn của hắn ra, bằng không ta sẽ giết chết ngươi.” Cố Thanh Sơn nói.
Đối phương chỉ bật cười một tiếng, rồi thản nhiên nói rằng:
“Người phàm, vị trí thần linh không phù hợp với ngươi đâu. Lúc ngôi mộ bắt đầu lan rộng, ta sẽ tới tìm ngươi.”
Vừa dứt lời, Vương Tiểu Y lại nằm yên trên mặt đất, không có động tĩnh gì nữa.
Cố Thanh Sơn ngồi xổm xuống, đưa tay sờ cổ hắn.
Chết rồi.
Bốn phía gió tuyết thổi mạnh, trong sương đen không hề có tiếng động gì khác.
Cố Thanh Sơn im lặng một hồi.
Quái vật này không phải là thể linh hồn, nếu không Trần Ngục Quỷ Vương trượng trong tay mình tuyệt đối sẽ không để đối phương chạy thoát.
Nói cách khác, đây là một loại quái vật có thể ăn linh hồn và đồng thời trực tiếp thay thế chúng sinh. Nhưng nó cũng không thể trực tiếp ăn linh hồn, mà nhất định còn phải thỏa mãn điều kiện gì đó mới được.
Hoặc là nên nói rằng, khi nó gặp được mình, nó sẽ không dùng trường đao đánh lén mà là trực tiếp nuốt lấy linh hồn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận