Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1629. Vô Sách


Đánh dấu
Đám kỵ sĩ đồng thời ngẩn ra.
Lúc này, Cố Thanh Sơn đã dùng diện mạo vốn có của mình để xuất hiện trước mặt đám kỵ sĩ.
Vai diễn “vệ binh Lý Thu Sơn” của hắn đã sớm chết trận khi phụng mệnh lẻn vào sương mù trước kia.
Chuyện này vốn là do chính miệng tên kỵ binh trốn về kể lại, lúc ấy có rất nhiều người đều nghe thấy.
Cố Thanh Sơn dùng diện mạo chân thực của mình xuất hiện ở thế giới này, đương nhiên không ai nhận ra hắn.
Nói cách khác...
Hiện tại hắn là một người không có thân phận.
“Xin hỏi các hạ là ai?” Đội trưởng đội kỵ sĩ hỏi.
Theo một tiếng hỏi này của hắn ta, trên Giao diện Chiến Thần nhanh chóng xuất hiện dòng chữ nhỏ.
[Cảnh cáo!]
[Hãy mau chóng thu hoạch một thân phận được thế giới thừa nhận, bằng không ngài sẽ bị đưa vào trung tâm tận thế, đó là nơi ảo giác tận thế thông tới địa điểm tận thế chân thực. Một khi đi vào trong đó, ngài khó mà sống sót trở về.]
[Nhắc lại lần nữa, xin hãy lập tức thu hoạch một thân phận được chúng sinh thế giới này công nhận!]
Cố Thanh Sơn quét mắt nhìn, nói với mọi người: “Đã đến lúc cho các ngươi biết thân phận thật của ta...”
Hắn bay ra khỏi cửa sổ, thân hình vừa lóe lên đã bay lên bầu trời.
Sau một cái chớp mắt...
Một con rồng đen khổng lồ thình lình xuất hiện!
“Là rồng!”
“Long tộc!”
“Hắn là con rồng kia!”
“Trời ạ, là Thần Thủ Hộ của chúng ta!”
Đám kỵ sĩ hưng phấn kêu lớn.
Trên Giao diện Chiến Thần cũng hiện lên dòng chữ nhỏ:
[Ngài đã dùng thân thể Long tộc để đối đầu với quái vật, bị tất cả mọi người nhìn thấy, ai nấy đều đã khắc ghi ấn tượng thật sâu trong lòng.]
[Thân phận của ngài đã được thừa nhận.]
[Hiện tại ngài là Thần Thủ Hộ của vương thành, Hắc Long.]
Hắc Long bay thật cao giữa bầu trời đêm, ánh mắt khẽ động.
Nó bắt đầu lao xuống.
Chỉ thấy Hắc Long vòng quanh tường thành, lấy tốc độ không thể tưởng tượng ra sức lượn đi.
Nó giống như một bức màn đen, nhanh chóng xẹt qua đỉnh đầu quái vật lửa, gieo rắc vô vàn băng sương lạnh buốt xuống bên dưới.
Tia sáng màu đỏ trong trời đêm dần dần tiêu tan.
Từng đám quái vật bị đông cứng tại chỗ, hóa thành tượng băng trong suốt.
Bên ngoài vương thành biến thành một thế giới sương tuyết tĩnh mịch.
“Rồng!”
“Là rồng!”
“Nó đóng băng những quái vật kia!”
Trên tường thành, rất nhiều chức nghiệp giả đều rối rít hoan hô.
Cùng lúc đó, ánh mắt Hắc Long ngưng lại.
Chỉ thấy bọn quái vật lửa đột nhập thành phố đã dừng lại việc giết chóc và phá hoại, sau đó tập trung lại với nhau, dần dần hòa làm một thể.
Trong chớp mắt, dung nham đã bắt đầu hình thành, nhanh chóng hóa thành một con rồng màu đỏ thẫm.
Từng giọt dung nham từ trên người nó rơi xuống mặt đất, thiêu cháy cả một vùng.
Rầm! Rầm! Rầm! Rầm!
Con rồng này bước ra vài bước, đột nhiên bay lên bầu trời đêm.
Nó xông thẳng tới Hắc Long!
Grào!
Rồng lửa há mồm phun ra một ngọn lửa cháy mạnh còn lớn gấp mấy lần thân hình của nó.
Cảnh tượng này hoàn toàn vượt ra khỏi nhận thức thông thường, trở thành cảnh tượng vĩnh viễn không bao giờ có thể xóa sạch trong lòng mọi người.
Ngọn lửa này lớn bằng toàn bộ vương thành, cho dù là Hắc Long có thân hình khổng lồ, nhưng khi đối mặt với ngọn lửa không thấy giới hạn này thì cũng chỉ có thể bị nuốt chửng!
Sơn Hải Tê Hà không nhịn được quát lên: “Cẩn thận!”
Ngay khoảnh khắc sau đó.
Mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt...
Con rồng màu đỏ thẫm và Hắc Long bỗng nhiên hoán đổi vị trí.
Con rồng đỏ thẫm bị ngọn lửa bắn trúng, xuyên qua bầu trời, rơi vào một chỗ xa xôi trong sương mù.
Chỉ chốc lát sau.
Trong màn đêm sâu thẳm, truyền đến tiếng gào thét tức giận của nó.
Ngọn lửa vô cùng mãnh liệt đốt thủng sương mù, khiến cho cảnh đồng hoang và bãi tha ma ở phía xa hiện ra trước mặt mọi người.
Cố Thanh Sơn trên bầu trời lại hóa thành hình người, sắc mặt trầm trọng nhìn về phía cánh đồng hoang.
Chỉ thấy con rồng đỏ thẫm chiếm cứ trên ngôi mộ, đang lạnh lùng nhìn chằm chằm lại hắn.
Trong cánh đồng xung quanh nó, từng con quái vật đang dần dần chồng chất lên nhau, hóa thành hình rồng.
Chúng nó trải dài khắp mặt đất.
Lúc này đây không chỉ là rồng lửa.
Trên cơ thể của những con quái vật hình rồng này còn có những kỹ năng khác như băng sương, sấm sét, gió...
Tiếng hoan hô của đám người tựa như bị cắt đứt, đột nhiên trở nên im ắng.
Quái vật hình rồng quá nhiều, gần như là đếm không xuể.
Cho dù là Long tộc trong truyền thuyết cũng không có số lượng khổng lồ như vậy.
Bên phía Hắc Long thì chỉ có một.
“Đây chính là tận thế cấp Vô Sách?”
Cố Thanh Sơn lẩm bẩm.
Trong lòng hắn đang nghĩ một chuyện khác.
Trong ảo cảnh này, chỉ cần sống đến thời khắc cuối cùng là có thể trở về...
Thế nhưng...
Đây chỉ là ảo cảnh mà thôi.
Ở bên trên ảo cảnh này, còn có tận thế chân thực.
Ngay cả Kẻ phán xử Vận mệnh Chúng sinh cũng bại bởi tận thế chân thực này.
Ai có thể chiến thắng tận thế như vậy?
Cố Thanh Sơn đứng giữa không trung, nhìn từng quái vật hình rồng được tạo thành từ xương cốt và các loại nguyên tố tự nhiên khác nhau ở phía xa.
Bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói:
“Này.”
Đây là cá muối Cố Thanh Sơn.
“Cái gì?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Có muốn ta tới giúp ngươi hay không?” Cá muối Cố Thanh Sơn hỏi.
“Đùa à, còn thân phận của ngươi thì sao?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Ngươi làm gương không tệ, ta đây cũng sẽ bắt chước ngươi giả chết trận, lấy lại thân phận cũ?” Cá muối Cố Thanh Sơn nói.
“Ngươi cũng có thể biến thành Long tộc?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Ừ, ta có thể biến thành rồng hấp thụ nguyên tố và pháp tắc.” Cá muối Cố Thanh Sơn nói.
“Ta chưa từng nghe tới, đó là rồng gì?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Ta có thể hấp thu tất cả nguyên tố, như thế thì pháp tắc nguyên tố sẽ trở nên yếu ớt, sức mạnh của quái vật tận thế sẽ giảm bớt rất nhiều.” Cá muối Cố Thanh Sơn nói.
“Ngươi hấp thu nhiều nguyên tố như vậy sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Có khả năng sẽ bị đầy bụng, nhưng cũng không sao, cùng lắm thì nay bụng lại bự hơn một chút thôi. Chuyện như này, làm cá muối thêm vài ngày là ổn hết.” Cá muối Cố Thanh Sơn nói.
“Ta chưa từng nghĩ tới mình còn có thể biến thành cái loại rồng gì gì gì đó.” Cố Thanh Sơn thất thần nói.
“Ta cũng chưa từng nghĩ rằng mình sẽ có thể hóa thành một con rồng đen. Có điều, nếu muốn ta kích phát năng lực đó, ngươi phải giúp một tay.” Cá muối Cố Thanh Sơn nói.
“Giúp thế nào?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Khống chế quái vật, làm cho nó không thể cử động, như vậy ta có thể hấp thu sức mạnh nguyên tố trên người chúng nó.” Cá muối Cố Thanh Sơn nói.
Lúc này, từ phía xa chân trời truyền đến từng tiếng rống kinh thiên động địa.
Cố Thanh Sơn nhìn phía cánh đồng hoang vu.
Chỉ thấy các loại nguyên tố ngưng tụ thành hình, liên tục bay lên không trung.
Chúng nó trực tiếp bổ nhào về phía vương thành.
Thật ra chỉ cần hai... Không, chỉ cần một con rồng nguyên tố khổng lồ là có thể phá hủy vương thành.
Lúc này nhiều rồng nguyên tố khổng lồ như vậy đến đây công kích, e rằng không mất bao lâu sẽ phá hủy vương thành triệt để.
“Hiện giờ chúng ta có quá ít thông tin tức, để ta đi đánh một trận xem thử thế nào.”
Cố Thanh Sơn nói xong, thân hình hóa thành Hắc Long, không để ý tới tiếng kinh hô của các binh tướng bảo vệ thành phía dưới, bay về phía cánh đồng hoang.
Tốc độ của hắn cực nhanh, vượt xa Long tộc, nhanh chóng chặn lại con rồng nguyên tố khổng lồ đầu tiên.
Móng rồng mở ra, lóe lên.
Khí lạnh băng lãnh cắt ngang con rồng khổng lồ toàn thân đầy khói độc này.
Ầm!
Con rồng này trực tiếp rơi xuống, đụng vào mặt đất, hóa thành vô số sương khói màu xanh thẫm, bám vào trên cơ thể của một rồng nguyên tố khổng lồ khác.
Trong nháy mắt, thân hình rồng nguyên tố khổng lồ kia lớn gấp đôi.
Cố Thanh Sơn thầm giật mình.
Băng sương khắc chế ngọn lửa, cho nên có thể khắc chế quái vật lửa.
Nhưng bây giờ rồng khổng lồ do các loại nguyên tố hợp lại mà thành, rất khó một lần đánh chết.
Nếu như không thể đánh chết trong một lần, chúng nó sẽ dung hợp với nhau, biến thành quái vật càng lợi hại hơn.
Lúc Cố Thanh Sơn còn đang suy tư, từng con rồng tỏa ra các loại ánh sáng của nguyên tố vọt lên không trung, chặt chẽ bao vây hắn vào chính giữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận