Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1635. Khí Linh Của Thần Khí Định Giới (2)


Đánh dấu
Sơn Hải Tê Hà thì lo lắng không thôi, thế nhưng nàng không có cách nào thay đổi được tình hình hiện tại cả, chỉ có thể nắm chặt tay Cố Thanh Sơn, không nói được điều gì.
Bỗng nhiên...
Cố Thanh Sơn nhận thấy được điều gì đó, vươn tay ra phía hư không.
Ngọc bài Cửu U Âm Chú lại trở về bàn tay hắn một lần nữa.
Giọng nói của Cá ướp muối Cố Thanh Sơn vang lên trong đầu hắn:
"Tất cả tận thế đều sẽ bùng nổ sao? Tiêu rồi tiêu rồi, ta không có cách gì cả, còn ngươi thì sao?"
Cố Thanh Sơn cười khổ, âm thầm truyền âm:
"Trước đó đối kháng với ảo ảnh tận thế đã vất vả như vậy rồi, nếu như tận thế chân thực xuất hiện, chỉ bằng hai người chúng ta thì căn bản không thay đổi được chuyện gì."
Hơn nữa, cũng không phải chỉ là một loại tận thế chân thực, mà là tất cả tận thế đều sẽ cuốn tới.
Hắn vừa đưa ngọc bài Cửu U Âm Chú vào trong hư không thì một lát sau, ngọc bài lại trở về lần nữa.
Giọng nói của Cá ướp muối Cố Thanh Sơn vang lên: "Này, chú ý, có một ảo ảnh tận thế mà ta chưa từng thấy qua đang trôi về hướng các ngươi, tốc độ của nó rất nhanh... Toi rồi, các ngươi không kịp né tránh nữa."
Lòng Cố Thanh Sơn chìm xuống.
"Cẩn thận!"
Hắn hét lớn.
Tất cả mọi người đều không hiểu gì cả.
Bỗng nhiên, phía trước con sông bay tới một luồng ánh sáng.
Tốc độ luồng ánh sáng này rất nhanh, tốc độ ngang với suy nghĩ, vừa nhìn thấy nó thì đã bị nó bao phủ vào trong rồi.
Vù...
Tất cả mọi người đều nhập vào trong luồng sáng, biến mất không thấy gì nữa.
Trong khoảnh khắc đó...
Cái xác Ác quỷ vẫn luôn chìm nổi trên sông cũng biến mất theo.
...
Trời đất biến chuyển.
Cố Thanh Sơn rơi trên mặt đất.
Ngay sau đó, Sơn Hải Tê Hà cũng rơi trên mặt đất.
Xung quanh đều là đống đổ nát của một thành phố khổng lồ.
Những quái vật kia đều không ở xung quanh đây, cũng không biết bị truyền tống tới nơi nào rồi.
"Lại là ảo ảnh tận thế." Cố Thanh Sơn khá nhức đầu.
Tất cả tận thế đều sắp bùng nổ, trong giờ phút quan trọng này, mình lại bị truyền tống vào trong một ảo ảnh tận thế.
Chờ đã...
Nếu như mình vẫn luôn ở trong một ảo ảnh tận thế nào đó, có thể tránh thoát những tận thế khác hay không?
Ví dụ như khi mình ở trong ảo ảnh tận thế này, có thể tránh né cái đầu lâu có đôi gò má dài ngoằng kia không?
Loại tận thế kia quá kinh khủng, chỉ cần bị nó liếc nhìn thì đã bị đuổi ra khỏi thời gian và không gian, vĩnh viễn ở vào trong hoàn cảnh hư vô.
Cố Thanh Sơn đang nghĩ ngợi thì Sơn Hải Tê Hà bụm mặt, khóc.
"Ta không thể cứu bất cứ người nào cả." Nàng ta vừa khóc vừa lẩm bẩm.
Cố Thanh Sơn thở dài.
Mình vừa tới thế giới này không lâu, Ác Quỷ đạo đã lấy đi thanh Thần kiếm Định Giới rồi.
Quá muộn...
Không biết chút nào, không có cách nào đoán trước, không còn cách nào xoay chuyển tình thế.
Hắn cơ bản là không kịp làm điều gì cả.
Trước mắt, Ác Quỷ đạo sắp thả ra tất cả tận thế.
Hoặc là bọn họ đã rời đi, thả ra tất cả tận thế rồi?
Đây chính là một hoàn cảnh tuyệt vọng, không có chút cơ hội nào cả.
Cố Thanh Sơn đang suy nghĩ thì bốn thanh kiếm của hắn xuất hiện phía sau lưng.
Sơn Hải Tê Hà cũng cảm nhận được điều gì đó, lấy ra chiếc chuông nhỏ, cùng nhìn về một phía.
Trên vách tường đổ vỡ, một con Ác quỷ đang đứng.
Nó được cấu tạo từ sương mù đen, sương mù đậm đặc tạo thành khuôn mặt hung ác của nó.
"Là ngươi!"
Cố Thanh Sơn và Sơn Hải Tê Hà đều hét lên.
Hình dạng của con Ác quỷ này chính là cái xác Ác quỷ lúc trước chở mọi người dọc theo dòng sông đi vào trong mộ.
Nó nói: "Thời gian rất gấp, chúng ta nói ngắn gọn thôi."
"Vào những năm trước kia, sau khi thủ vệ phản bội lời thề, ảo ảnh tận thế chậm rãi tràn ra khỏi mộ, ta không thể không chia nhỏ chính bản thân thành vô số mảnh vỡ để trấn áp khắp nơi, thế nhưng gần đây ta đã không còn đủ lực để duy trì như vậy nữa."
"Lúc đầu, ta còn có một kế hoạch, ta sẽ lựa chọn trong số tất cả những người tiến vào trong mộ, tìm ra một chủ nhân, giúp đỡ ta tiếp tục ngăn cản những tận thế kia."
"Đáng tiếc rằng không còn kịp nữa, ngay vừa nãy, người Ác Quỷ đạo đã mang theo bộ phận chính của ta rời khỏi đây rồi."
"Nếu không có bộ phận chính đó, tất cả tận thế sẽ bùng nổ ngay lập tức."
Nói tới đây, nó ngừng lại một lát, nhìn về phía hai người.
Cố Thanh Sơn nói tiếp: "Vậy ngươi chính là kiếm linh của thanh kiếm đó đúng không? Thảo nào ngươi không bị cuốn vào trong tận thế, lại còn không ngừng dẫn người vào trong mộ... ta đoán những ảo ảnh tận thế vừa rồi cũng là do ngươi dẫn tới đúng không? Là vì kiểm tra và chọn lựa chủ nhân?"
"Hoàn toàn chính xác, người của Ác Quỷ đạo quá mạnh cho nên vượt quá sự dự đoán của ta, trước mắt ta không còn thời gian để lựa chọn nữa."
Ác quỷ được tạo bởi sương mù đen nhìn Cố Thanh Sơn, giơ tay lên.
Trong tay nó là một khúc gỗ điêu khắc thành hai con quỷ, quấn quýt lẫn nhau.
Đó chính là chuôi kiếm.
Nó tiếp tục nói: "Đây chính là chuôi kiếm mà ta đã giấu đi, chỉ cần người của Ác Quỷ đạo không lấy được chuôi kiếm này, bọn chúng sẽ không thể điều khiển ta hoàn toàn được."
"Hiện tại rất gấp gáp, ta mong ngươi sẽ cầm theo chuôi kiếm của ta, thoát khỏi ngôi mộ lớn này."
"Nếu như ngươi có thể mang theo ta chạy trốn, ta sẽ tặng ngươi một vài truyền thừa trong mộ. Mặc dù những truyền thừa khác không bằng 'Bất Chu' của ngươi, thế nhưng những truyền thừa này đều có thể để cho nhiều người cùng tu luyện, có thể trợ giúp người bên cạnh ngươi tăng thực lực lên nhanh hơn."
"Sau đó ta sẽ đi với ngươi tới thế giới Ác Quỷ, nghĩ cách cướp lại thân kiếm."
"Nếu như trong quá trình này, ngươi biểu hiện rất xuất sắc, thì ta sẽ xem xét việc để ngươi làm chủ nhân ta... thế nhưng không phải là hiện tại."
Cố Thanh Sơn nghe xong, yên lặng.
Mà sự yên lặng này lại làm cho Kiếm linh cảm thấy kỳ lạ.
Mình chính là Khí linh của Thần khí Định Giới Lục Đạo, mà những lời mình vừa nói ra sẽ để vô số người điên cuồng.
Thế mà hắn lại yên lặng.
Hắn đang suy nghĩ điều gì?
Kiếm linh nói: "Tất cả tận thế sắp bùng nổ, chẳng lẽ ngươi định ở lại đây? Một mình ngươi vẫn quá yếu, tuyệt đối không thay đổi được điều gì cả, cũng không thể phá hủy tất cả tận thế. Tình hình hiện tại vô cùng tuyệt vọng, chẳng có ai có cách gì để cứu vãn cả."
"Cho nên ngươi hãy nhanh chóng mang theo ta, rời khỏi nơi đây!"
Cố Thanh Sơn vẫn không trả lời.
Hắn quay đầu nhìn về phía Sơn Hải Tê Hà.
Lúc này nàng đã hoàn toàn tuyệt vọng rồi.
"Hang Sâu… Vạn Thú... sắp xong rồi." Nàng ta yên lặng rơi nước mắt.
Cố Thanh Sơn thở dài, nói: "Đúng vậy, hiện tại muốn trở về mang những người kia đi, cũng không kịp."
Huynh muội Lý Thu Vũ, Triệu Quỳnh, Vương Thuận… tất cả bọn họ đều sẽ chết trong tận thế.
Những người kia, những người trong Hang Sâu Vạn Thú, đều sắp chết trong vô số tận thế chân thực.
Lúc này Kiếm linh cũng biến thành sương mù đen, rồi nhập vào trong chuôi kiếm, bay tới trước mặt Cố Thanh Sơn.
Tiếng nói của nó vang lên lần nữa:
"Cố Thanh Sơn! Thời gian đã không còn nhiều, những thủ vệ phản bội ta đã bị giữ chân lại rồi, chúng ta hãy thừa dịp này trốn đi!"
Cố Thanh Sơn yên lặng, rồi nói: "Ta... vẫn muốn thử một lần..."
Sơn Hải Tê Hà ngẩng phắt đầu lên, lau nước mắt, nhìn về phía hắn.
Nàng ta định hỏi điều gì đó, thế nhưng lại không dám.
Nàng ta sợ hãi những thứ đối phương sẽ nói làm cho nàng ta càng cảm thấy tuyệt vọng hơn.
Kiếm linh mỉm cười nói: "Ngươi sao? Mặc dù ngươi rất mạnh, thế nhưng ở trước mặt vô tận tận thế thì ai cũng là sâu kiến mà thôi."
"Đúng vậy..." Cố Thanh Sơn đồng ý: "Tất cả chúng ta, trước mặt tận thế đều chỉ là sâu kiến."
Hắn nhìn sâu vào đôi mắt của Sơn Hải Tê Hà rồi nói:
"Ta đã từng nói, sẽ giúp cô."
Sơn Hải Tê Hà nhìn lại hắn.
"Ta tuyên bố trước, ta cũng chỉ cố gắng hết sức mà thôi, nếu như thật sự là không còn cách nào khác, chúng ta vẫn sẽ rút lui... dù sao chúng ta cũng không thể ở lại chịu chết được." Hắn nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận