Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1639. Dấu Vết Vận Mệnh – Quả


Đánh dấu
Một lát sau...
"Chuyện chính là như vậy." Cố Thanh Sơn giải thích lại mọi chuyện.
"Được... Tôi rất muốn đi tới đó, các anh chờ một lát, để tôi viết nốt đoạn cuối cùng này."
Rồi hắn viết nhanh một đoạn văn, xong mới thở phào nhẹ nhõm.
"Anh vừa viết cái gì vậy?" Một Cố Thanh Sơn tò mò hỏi.
Cố Thanh Sơn kia nói: "Vận mệnh, thứ tôi gia tải khác biệt với mọi người, không phải Trật Tự cũng không phải Hỗn Loạn, mà là pháp tắc Vận Mệnh ở trong cánh cửa thế giới. Tôi có được loại năng lực này bởi vì tôi đã vứt bỏ Trật Tự và Hỗn Loạn, năng lực này chính là: Dấu Vết Vận Mệnh - Quả."
"Năng lực này có thể làm những gì?" Một Cố Thanh Sơn khác hỏi.
"Khi tôi viết ra một chuyện nào đó, chỉ cần thỏa mãn những điều kiện mà vận mệnh cần thì chuyện đó chắc chắn sẽ xảy ra." Vận Mệnh Cố Thanh Sơn nói.
Có thể quyết định vận mệnh sao?
Điều này cũng quá khó tin đi!
Tất cả Cố Thanh Sơn đều kinh hãi.
Cố Thanh Sơn cầm giấy bút nhìn tất cả chính mình, trầm ngâm nói: "Rất thú vị, trong tất cả chúng ta, người cầm trong tay hai thanh kiếm kỳ lạ kia là mạnh nhất, thế nhưng nếu nói về lĩnh vực vận mệnh thì trong tất cả chúng ta, tôi chính là người mạnh nhất."
Cố Thanh Sơn cầm Thiên Địa song kiếm nói: "Vậy thì hãy viết nội dung như này: Cố Thanh Sơn đã tìm được viện binh từ thế giới song song, ngăn cản thành công vô số tận thế bùng nổ trong khu mộ lớn tại Hang Sâu Vạn Thú."
"Được." Vận Mệnh Cố Thanh Sơn đồng ý.
Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người, hắn bắt đầu viết trên một tờ giấy trắng: "Cố Thanh Sơn đã tìm được viện binh từ thế giới song song, ngăn cản thành công vô số tận thế bùng nổ trong khu mộ lớn tại Hang Sâu Vạn Thú."
Sau khi viết xong, trên tờ giấy bỗng nhiên xuất hiện từng màn sáng.
Tất cả màn sáng đều vô cùng mờ ảo, chỉ có hai màn sáng trên cùng mới tạo thành chữ viết:
[Nếu muốn có được kết quả này, phải hoàn thành những điều kiện sau đây: ]
[Thứ nhất, phải tập hợp đủ bảy mươi lăm Cố Thanh Sơn trong thế giới song song, không thể thừa cũng không thể thiếu.]
Sau hàng chữ này, những hàng chữ khác vẫn đều mờ ảo không rõ.
Vận mệnh Cố Thanh Sơn cất giấy bút đi, giải thích: "Sau khi chúng ta hoàn thành điều kiện thứ nhất thì mới có thể nhìn được điều kiện tiếp theo."
Rồi hắn lấy một thanh kiếm ra, cười nói: "Tới lúc nào mới có thể chiến đấu với tận thế? Tôi đã không kịp chờ đợi để hưởng thụ điều đó rồi."
Thiên Địa song kiếm Cố Thanh Sơn vui vẻ nói: "Rất tốt, có năng lực này thì chúng ta càng có hi vọng giải quyết vấn đề hơn."
Hắn sử dụng Thiên Địa song kiếm, mang theo tất cả mọi người, rời khỏi thế giới song song này.
Thế giới song song thứ ba mươi.
Thế giới song song thứ ba mươi mốt.
Thế giới song song thứ ba mươi hai.
...
Thế giới song song thứ ba mươi chín.
Tại câu lạc bộ Thiết Quyền Chính Nghĩa.
"Này này này, tôi cũng biết bởi vì thời gian quá gấp gáp nên cậu chỉ có thể tin tưởng chính mình, thế nhưng Barry tôi có thể đảm bảo rằng ở bất kỳ thế giới song song nào, tôi đều là người rất đáng tin mà, đúng không?"
Thiết Quyền Barry rất hưng phấn mà hỏi.
"A, Barry đại ca, anh cũng muốn đi theo sao?" Cố Thanh Sơn tại thế giới này hỏi.
"Đương nhiên rồi, chuyện thú vị như vậy cơ mà." Barry nắm chặt nắm đấm mà nói.
Đúng lúc này, có một giọng nữ cũng truyền tới.
"Thêm cả tôi nữa."
Đám người nhìn lại, thấy được một cô gái với đôi tai mèo đang từ trong câu lạc bộ đi tới.
Cô ấy đã thay bộ váy ngắn thường mặc ra, đổi thành một bộ quần áo chiến đấu bó sát người.
Chính là Mèo Con.
"Tin tưởng tôi đi, mang theo một đại sư về không gian thì làm bất cứ chuyện gì đều đơn giản hơn nhiều." Mèo Con nói.
Nhóm người Cố Thanh Sơn hơi yên lặng, rồi cùng gật đầu.
Barry rất đáng tin, trong khi chiến đấu thì lại không thể chết. Mà Mèo Con chính là đại sư về không gian, năng lực rất hiếm thấy và đặc biệt, đều là những người có thể giải quyết tận thế.
Thiên Địa song kiếm Cố Thanh Sơn nói: "Vậy thì... cùng đi đi."
Hắn cầm kiếm tách hư không ra, mang theo cả đám người rời khỏi nơi đây.
"A..."
Từ trong câu lạc bộ truyền ra tiếng gọi loáng thoáng.
Ánh sáng đỏ lóe lên, Diệp Phi Ly đã xuất hiện tại nơi mọi người vừa mới rời khỏi.
Thế nhưng hắn không gặp được ai cả, đám người kia đã đi rồi.
Diệp Phi Ly ngồi bệt xuống đất, buồn rầu than thở: "Barry, Mèo Con, Thanh Sơn, hôm nay là ngày tính hóa đơn nha, các người trốn nhanh quá đi, vậy còn tôi thì biết làm sao đây?"
...
Tại thế giới song song thứ bốn mươi lăm.
"Tôi chỉ hỏi một câu thôi, Cố Thanh Sơn, cậu tin tưởng tôi hay không?" Trương Anh Hào nói.
"Còn tôi nữa, chẳng lẽ không cùng ở trong một thế giới, anh cũng không tin tưởng tôi nữa sao?" Diệp Phi Ly nói.
Thiên Địa song kiếm Cố Thanh Sơn nhìn hai người này.
Hai người mỗi người đều đặt tay lên vai hắn rồi nhìn hắn chằm chằm, chờ đợi câu trả lời.
Tại sao từ sư phụ tới mấy người này, câu hỏi đầu tiên đều hỏi cái câu vớ vẩn này chứ?
"Đi, cùng đi đi."
Cố Thanh Sơn uể oải trả lời, múa kiếm tách hư không sang hai bên.
...
Tại thế giới song song thứ năm mươi mốt.
Trong một hang núi nào đó.
"Ồ? Còn có chuyện thú vị như vậy hay sao? Ta đoán, cậu sẽ mang theo ta đi cùng, đúng không?"
Lâm thản nhiên nói.
Rồi nàng giơ tay lên, bẻ từng ngón tay của mình.
Rắc rắc!
Trong không khí truyền ra những tiếng vang giòn, trong không gian còn xuất hiện một vài vết nứt vỡ nữa.
Tất cả mọi người đều câm như hến.
Trong không khí yên lặng này, chỉ có Tạ Đạo Linh mới dám lên tiếng khen ngợi:
"Tu vi võ đạo rất xuất sắc!"
Lâm nhìn chằm chằm Tạ Đạo Linh, sắc mặt thay đổi, từ trên cơ thể dần dần xuất hiện một luồng sát ý.
Nàng hỏi: "Dám bình luận về tu vi võ đạo của ta, xin hỏi ngài là ai?"
"Tạ Đạo Linh, Cố Thanh Sơn là đồ đệ của ta." Tạ Đạo Linh nói.
Khí thế trên người Lâm đột nhiên biến mất sạch sẽ, nàng tiến tới cúi chào, cười nói: "Hóa ra ngài chính là Bách Hoa Thánh Nhân nha, ngưỡng mộ ngài đã lâu, đáng tiếc không có cơ hội nhìn thấy ngài. À đúng rồi, ta tên là Lâm."
Đám người: "..."
Cố Thanh Sơn cúi đầu xuống, vung kiếm lên, nói: "Đi, cùng đi đi."
...
Tại thế giới song song thứ sáu mươi chín.
Bên trong chín trăm triệu tầng thế giới.
Tộc Atula đang phát động một trận chiến tranh hoành tráng!
Chiến tranh trải rộng từ khu Tranh Bá tới tận khu Kỳ Dị, đánh cho trời đất mù mịt, vô số cường giả đều phải trốn tránh vào trong dòng chảy hư không hỗn loạn, rời bỏ quê hương, để tránh cho mình bị cuốn vào trong chiến tranh.
Tại trung tâm của chiến trường, Atula vương Cố Thanh Sơn cầm kiếm, đặt tại trước chóp mũi của Trieste.
"Ta đã nói rằng ta muốn ngươi thả cô bé kia, nếu không thì ta cũng không ngại giết chết toàn bộ đám tôm tép các ngươi." Atula vương Cố Thanh Sơn nói.
"Ngươi cho rằng chỉ cần chiến thắng ta là sẽ thắng sao? Ta cho ngươi biết, vận mệnh của cô bé kia không phải là loại người như ngươi có thể chạm tới." Trieste cười một cách điên cuồng.
Ở sau lưng ả ta, sương mù tối tăm ùn ùn lao tới.
Ầm ầm!
Từng tiếng động, tiếng gào thét từ trong sương mù truyền ra ngoài.
Vô số quái vật liên tục xuất hiện.
Quái vật trong truyền thuyết của Kỷ nguyên Hỗn Loạn!
Đứng tại phía trước tất cả quái vật, chính là Thần linh Hỗn Loạn có gương mặt cả nam lẫn nữ.
Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả.
"Chậc chậc, vương giả của tộc Atula, ta biết ngươi cũng là một thần linh Hỗn Loạn, thế nhưng lực lượng của ngươi còn kém ta rất xa." Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả cười lạnh, toàn thân tỏa ra sát ý nồng đậm.
Atula vương Cố Thanh Sơn dùng một động tác tay để thông báo cho những người phía sau, ra hiệu mọi người cảnh giác và phòng thủ.
"Ta muốn các ngươi thả Laura ra." Hắn nói.
Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả lắc đầu: "Mỗi loại năng lực của nàng ta đều là thứ rất quý giá trong cả chín trăm triệu tầng thế giới, có thể trợ giúp ta, ta sẽ không thả nàng ta ra."
Atula vương Cố Thanh Sơn giơ kiếm lên, nói: "Cùng là thần linh Hỗn Loạn, ngươi lại phát ra sát ý với ta dày đặc như vậy, muốn giết chết ta đến thế sao..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận