Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1642. Chờ Tin Của Ta


Đánh dấu
Bóng dáng của bọn họ dần dần nhập vào trong hư không, trở về thế giới của chính mình.
Đúng lúc này, một cô bé đi tới, nhìn Cố Thanh Sơn với vẻ tò mò.
"Trong thế giới của anh, là anh cứu em sao?" Laura hỏi.
Cố Thanh Sơn nở một nụ cười tươi rói, nói: "Không, cũng không phải anh cứu em, mà là chúng ta kề vai chiến đấu, đánh bại Trieste."
Vẻ hoang mang trên mặt Laura dần dần biến mất, khóe miệng cô bé cũng xuất hiện nụ cười.
Atula vương Cố Thanh Sơn cũng đi tới, cười khẽ: "Cố lên, chuyện còn lại chỉ có thể dựa vào anh mà thôi."
Cố Thanh Sơn nói: "Yên tâm đi!"
Rồi hắn ôm quyền với đám người.
Hư không lấp lóe.
Tất cả những người ở thế giới song song đều biến mất trong hư không, không thấy đâu nữa.
Họ đã rời đi cả rồi.
Cố Thanh Sơn đứng yên tại chỗ, yên lặng trầm tư rồi nói: "Xem ra ta phải tới thế giới Ác Quỷ một lần rồi."
Kiếm linh Ác quỷ nói: "Đúng vậy, ngươi phải đưa bộ phận chính cũng là bản thể của ta trở về, như vậy mới có thể phong ấn vĩnh viễn những tận thế kia được."
Cố Thanh Sơn nói: "Sơn Hải Tê Hà, cô trở về Hang Sâu Vạn Thú đi, chờ ta lấy được kiếm rồi trở về thì sẽ đi tìm cô."
Sơn Hải Tê Hà hơi do dự.
Cố Thanh Sơn lại nhìn về phía Kiếm linh, hỏi: "Những thủ vệ phản bội kia, có ai còn sống không?"
"Đều đã bị ta ném vào tận thế chân thực, chết hết rồi." Kiếm linh Ác quỷ nói.
"Rất tốt."
Cố Thanh Sơn quay đầu lại, nắm chặt tay của Sơn Hải Tê Hà rồi nói: "Từ giờ trở đi, sẽ không còn người nào của Hang Sâu Vạn Thú bị đổi linh hồn nữa."
"Hơn nữa, nói về việc ngụy trang và lén xâm nhập thì ta cũng thuộc hàng chuyên gia rồi, cô cứ yên tâm trở về Hang Sâu Vạn Thú mà chờ tin của ta đi."
Sơn Hải Tê Hà hơi giật mình, cuối cùng nói: "Được rồi."
Nàng ta lấy chiếc chuông nhỏ ra rồi lay nhẹ, vừa lay vừa niệm chú.
Cố Thanh Sơn cười nói: "Cô có bùa truyền tin của ta, chúng ta cũng có thể giữ liên lạc mà."
Sơn Hải Tê Hà gật đầu, bóng người dần dần biến mất.
Nàng ta đã trở về Hang Sâu Vạn Thú.
Nơi này chỉ còn lại có Cố Thanh Sơn và Kiếm linh.
"Ta muốn đi tới thế giới Ác Quỷ, ngươi có cách nào giúp đỡ ta hay không?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Cầm lấy cái này." Kiếm linh nói.
Rồi có một nắm cát mịn màu đen xuất hiện, lơ lửng trong bàn tay của Cố Thanh Sơn.
"Đây chính là pháp bảo phá cấm có năng lực mạnh nhất trong mộ, ngươi cứ chạm vào nó đi, không sao đâu."
"Chỉ cần ngươi tìm được bản thể của ta rồi đặt pháp bảo này lên trên nó thì có thể phá hủy toàn bộ thuật pháp trói buộc mà đám người Ác Quỷ đạo đặt lên trên thanh kiếm đó, rồi có thể mang theo bản thể của ta rời khỏi."
Cố Thanh Sơn nhận lấy, liếc nhìn rồi trả lời: "Được rồi, ta đi đây."
"Ừ, trong khoảng thời gian sắp tới, ta sẽ phong ấn hoàn toàn ngôi mộ này, không cho phép bất kỳ ai ra vào, để tránh xuất hiện điều gì ngoài ý muốn." Kiếm linh nói.
Cố Thanh Sơn sờ vào ngọc bài Cửu U Âm Chú để cảm ứng...
Đúng là Cá ướp muối Cố Thanh Sơn đã không còn ở trong mộ nữa.
"Vậy ta làm cách nào mới có thể mang theo bản thể của ngươi trở lại mộ?"
Cố Thanh Sơn hỏi.
"Nếu tình huống đó xảy ra thì ta có thể cảm nhận được, khi đó ngôi mộ sẽ được ta mở ra." Kiếm linh nói.
"Rất tốt, vậy thôi, ta đi đây." Cố Thanh Sơn nói.
Kiếm linh Ác quỷ: "Nếu như vậy thì hãy để ta đưa ngươi tới một thế giới cỡ lớn ngay gần cạnh thế giới Ác Quỷ đi. Đó là một thế giới mà mọi loài trong chư thiên vạn giới đến để buôn bán giao dịch, rồng rắn lẫn lộn, ngay cả người của thế giới Ác Quỷ khi ở đó cũng phải làm theo luật."
"Không thể tốt hơn nữa." Cố Thanh Sơn nói.
"Ừm, ngươi là một người rất giỏi, cũng không cần ta phải nhắc nhở thêm điều gì cả." Kiếm linh Ác quỷ nói.
Rồi một luồng khói đen xuất hiện trên người Cố Thanh Sơn, bao phủ hắn lại, sau đó biến mất về nơi xa xa.
...
Sơn Hải Tê Hà trở lại động Tây Hải.
Lý Xuân Đao và Vương Thuận đã chờ tại nơi đây rất lâu, thấy Sơn Hải Tê Hà trở về thì tới đón: "Tông chủ, tại sao những người khác không trở về cùng ngài?"
Sơn Hải Tê Hà lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Đi theo ta."
Nàng ta mang theo hai người đi tới trung ương của lưu phái - thư viện.
Trong đại sảnh của thư viện, nàng ta nhấn vào một nơi bí mật nào đó.
Một lối đi dưới đất lập tức xuất hiện.
"Đừng nói gì cả, cứ đi theo ta." Sơn Hải Tê Hà nói.
Hai người kia nhìn nhau, còn Sơn Hải Tê Hà thì đã bay vào sâu trong lối đi rồi.
Lý Xuân Đao và Vương Thuận đành phải đuổi theo.
Rầm!
Cánh cửa nặng nề ở phía sau bọn họ tự động đóng lại.
Vô số ánh sáng của phù văn chợt lóe lên, rồi biến mất.
Hiện tại nếu muốn trở về cũng không được nữa.
Ba người đi theo lối đi, xuyên qua một con sông ngầm, vượt qua vô số con đường uốn lượn tạo thành mê cung, cuối cùng mới tới một căn phòng kín.
Sơn Hải Tê Hà cắt ngón tay, quệt máu của mình lên trên cánh cửa.
Ngay sau đó...
Cánh cửa dần dần tách ra, tro bụi bị cuốn lên cao.
Sơn Hải Tê Hà mang theo hai người kia đi vào, dừng lại tại một cái sân nhỏ.
Nơi này có một cái bàn rất dài bằng dây leo, xung quanh có đặt vài chục cái ghế trống.
Không có ai cả.
Lý Xuân Đao và Vương Thuận còn đang không hiểu ra sao... bởi vì từ trước tới giờ bọn họ đều không biết, phía dưới thư viện lại có một con đường dài như vậy.
Nơi này là nơi nào?
"Lát nữa các ngươi chỉ cần nghe mà thôi, đừng nói câu gì cả." Sơn Hải Tê Hà dặn.
"Vâng, tông chủ." Hai người đều đáp ứng.
Sơn Hải Tê Hà lấy một ngọn nến ra, châm lửa, đặt lên bàn, sau đó tìm một chiếc ghế ngồi xuống.
Thời gian dần dần trôi qua...
Trên những chiếc ghế trống kia, dần dần xuất hiện rất nhiều bóng người.
"Trong số tám động của thiên hạ, Tây Hải cũng không tính mạnh, thế nhưng người kêu gọi chính là Sơn Hải Tê Hà, cho nên ta vẫn tới đây." Một giọng nói uy nghiêm vang lên.
Lý Xuân Đao và Vương Thuận quay đầu nhìn tới nơi tiếng nói phát ra, thấy người vừa nói rất quen mắt.
Đột nhiên bọn họ nhớ tới một người.
Người này đã từng là đảo chủ của đảo Nam Lung, là một tuyệt thế cường giả, thế nhưng tại ba trăm năm trước đã nổi điên, rồi biến mất.
Hai người vẫn còn đang kinh ngạc thì nghe thấy một giọng nói nữa:
"Là nha đầu Sơn Hải mời thì ta đương nhiên phải đến rồi, dù sao... nàng là người duy nhất có thể sống sót..."
Cũng không có nói hết...
Một ông già với vẻ mặt khắc khổ xuất hiện trên ghế.
"Bạch Thủ Tôn Giả!" Lý Xuân Đao hét lên.
Sắc mặt của Vương Thuận cũng thay đổi.
Bạch Thủ Tôn Giả, là một trong mấy người mạnh nhất thế giới, chỉ là truyền thừa vẫn không thể tới cảnh giới cao nhất, cho nên hơi kém hơn bốn người khác mà thôi.
Vả lại ông ta đã bị thương nguyên khí trong một trận chiến đấu khốc liệt, vẫn không thể khỏi hẳn, hơn nữa còn nghe đồn rằng ông ta đã chết từ lâu rồi.
Thật sự không ngờ rằng ông ta còn sống, lại còn xuất hiện ở nơi đây.
Càng ngày càng nhiều người xuất hiện.
Hầu như trên mỗi một chiếc ghế đều có người ngồi.
Chỉ một lát, căn phòng lúc đầu còn yên lặng đã có thêm rất nhiều tiếng động ồn ào.
Tất cả chỗ ngồi đều có người ngồi cả.
Lý Xuân Đao và Vương Thuận đứng phía sau Sơn Hải Tê Hà đều đã đờ đẫn chết lặng.
Quá nhiều nhân vật trong truyền thuyết lần lượt xuất hiện ở nơi này.
Chuyện này là sao đây?
Bọn họ nhìn về phía Sơn Hải Tê Hà.
Sắc mặt của nàng ta vẫn rất bình tĩnh, có vẻ như không kinh ngạc chút nào vậy.
"Được rồi, tất cả yên lặng!"
Một giọng nói già nua vang lên.
Có vẻ như người này có uy tín rất lớn, cho nên mọi người đều yên lặng lại.
Giọng nói già nua kia tiếp tục: "Sơn Hải tông chủ, gần đây có rất nhiều tận thế xuất hiện. Mặc dù chúng ta đã ở ẩn, thế nhưng vẫn luôn giải quyết tận thế khắp nơi, không biết lần này ngươi triệu hồi khẩn cấp chúng ta đến là vì chuyện gì?"
Cả phòng đều yên lặng.
Các cường giả đều nhìn chằm chằm Sơn Hải Tê Hà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận