Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1662. Trở Thành Kẻ Mạnh Nhất!


Đánh dấu
Cố Thanh Sơn : "..."
Đứa bé này chắc là Giới Ma lúc trước phải không.
Không biết Hung Ma Tháp có sức mạnh gì mà có thể làm cho Giới Ma hóa thành bộ dáng của đứa trẻ.
Hầu như không khác gì con người.
Như vậy tức là, mỗi phe thế lực trong thành Hư Không, dường như có những đặc điểm và khả năng riêng của mình.
Bọn họ đều mạnh hơn các tổ chức trong chín trăm triệu tầng thế giới.
Cố Thanh Sơn đang suy nghĩ thì Tiểu Điệp đem hai gói điểm tâm ra, một cho con trai và một cho Cố Thanh Sơn.
"Ta làm, mùi vị rất ngon, mang về mà ăn." Nàng nói với Cố Thanh Sơn.
Hắn vội vàng nhận lấy điểm tâm, nói với vẻ khá bất ngờ: "Cảm ơn."
Trước giờ toàn là hắn nấu cho người khác ăn, ngoại trừ lúc vào quán ăn, còn thì có rất ít ai làm đồ ăn cho hắn.
Đứa trẻ vui vẻ nhận điểm tâm, nói: "Cảm ơn mẹ!" rồi quay người biến mất.
Tiểu Điệp đẩy cửa ra, đứng trước mặt Cố Thanh Sơn: "Đi, ta đưa ngươi về."
Hai tay Cố Thanh Sơn cầm điểm tâm, không nói được lời từ chối, đành phải cùng đi theo ra ngoài.
Lúc này đêm đã khuya, có rất ít người trên đường.
Tiểu Điệp và Cố Thanh Sơn đi trên con đường vắng, vừa đi vừa trò chuyện.
"Trong dòng chảy hư không hỗn loạn, quái vật và các thế lực cường đại đều có một vị trí trong tòa thành này, nên mọi người cũng có một vài quy tắc tự ước định với nhau."
Tiểu Điệp vừa nhớ tới cái gì là dặn dò cái đó ngay.
"Ví dụ như?" Cố Thanh Sơn hỏi.
Tiểu Điệp nói: "Người mới tới nơi này, trong vòng một ngày không lấy được một thân phận mà vẫn không chịu đi thì sẽ chết."
Cố Thanh Sơn nói: "Ta biết cái này, còn gì nữa không?"
Tiểu Điệp nói: "Người mới có được thân phận cũng sẽ không được các thế lực đào tạo kỹ, trừ khi người mới này chứng minh được giá trị của mình."
Nàng nhìn Cố Thanh Sơn một chút, nói nhỏ: "Thích khách Phong Ấn chỉ có thể coi là một thử thách được đưa ra trong lúc cấp bách thôi, chờ đến khi ngươi tăng lên cấp 'Vô Sách' hoặc cấp 'Vô Sinh', Công hội Thích Khách mới xác nhận ngươi là một thích khách có giá trị. Đến lúc đó, bọn họ mới có thể đào tạo ngươi kỹ càng."
Cố Thanh Sơn nhớ lại một số chuyện của mình ở Công hội Thích Khách, cảm thấy khá là thoải mái.
Thảo nào khi mình gặp bốn con ma trùng, "Ong Độc" không vội đi cứu, thì ra không chỉ vì lý do cá nhân, mà còn có một nguyên nhân là vì thích khách cấp "Phong Ấn" chẳng là gì cả.
Ngoài ra, khi mình trở thành thích khách cấp "Phong Ấn" thì cũng chỉ có được một bộ chiến giáp, chứ không có tư cách đụng vào bất cứ thứ nào khác.
Xem ra phải thực hiện nhiệm vụ nhanh hơn, phấn đấu trở thành một thích khách cấp 'Vô Sách'.
"Đúng rồi, Tiểu Điệp, cấp bậc của cô ở Hung Ma Tháp là gì? Đã vượt qua thời gian thử việc chưa?" Cố Thanh Sơn hỏi.
Tiểu Điệp nói: "Trợ giảng là chức vụ thử việc, còn ta đã là giáo viên chủ nhiệm. Tất cả những đứa nhỏ nghịch ngợm đều phải chịu nghe lời ta."
"Tuyệt vời." Cố Thanh Sơn chân thành nói.
"Còn nữa, cũng không biết là tại sao mà ta được tôn đến cấp 'Nữ Thần' trong Hung Ma Tháp, bọn họ ai ai cũng đều xem ta là người tình trong mộng." Tiểu Điệp nín cười, nói.
"Ồ? Bọn họ thích cô lắm à?" Cố Thanh Sơn hỏi.
Tiểu Điệp chỉ vào khuôn mặt xinh đẹp của mình, đáp: "Không phải dưới hình dáng con người này của ta đâu, mà là bản thể Chân Ma của ta ấy. Ngươi đã từng thấy rồi."
"A, đã hiểu rồi..."
"Ha ha ha, bất ngờ lắm phải không? Thật ra chính ta cũng rất bất ngờ."
Tiểu Điệp cười ha ha.
Khi Cố Thanh Sơn nói chuyện với nàng, ngay từ đầu cũng không giấu nàng gì cả, cho nên khi nàng kể những việc về mình cho hắn biết cũng thấy vô cùng thoải mái, có cái gì thì nói cái đó.
Hai người dừng ở cổng Công hội Thích Khách.
"Được rồi, ta đã tới, cám ơn cô đã tiễn ta về nhà." Cố Thanh Sơn nói.
"Ừ, vậy ta về. Ngươi cố gắng lên, có thời gian cứ đến nhà ta bất cứ lúc nào." Tiểu Điệp nói.
Nàng nắm tay vào hư không, đưa cho Cố Thanh Sơn một cái huy hiệu hình bướm phát ra ánh sáng dìu dịu.
"Đây là cách liên lạc với ta."
"Được."
Cố Thanh Sơn vừa nhận lấy huy hiệu hình bướm thì bỗng nhiên vang lên một tiếng huýt sáo từ phía sau.
Hắn nhìn lại.
Chỉ thấy một người đàn ông đội mũ rộng vành, mặc quần dài màu đen, giày da màu đen, bên hông đeo một thanh kiếm dài nhỏ.
Thích khách Danh Hiệu, Quạ.
Người đàn ông nọ đẹp vô cùng, có thể nói là tựa như yêu quáI. Hắn ta nở một nụ cười chế giễu, trêu chọc nói: "Vừa tới thành Hư Không mấy ngày đã có mỹ nữ đưa ngươi trở về, còn chủ động cho cách để liên lạc. Chà chà, ngươi còn giỏi hơn ta trước đây nhiều."
"Không phải, là một người bạn cũ." Cố Thanh Sơn nói.
"Ha ha ha, đừng nói nữa, ta hiểu."
Quạ vỗ vai hắn, ánh mắt tỏ vẻ hiểu rõ, sau đó nhìn Tiểu Điệp đánh giá.
"Mỹ nữ thuần khiết thế này? Sao ta lại thấy quen quen..."
Quạ lầm bầm, vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ.
Tiểu Điệp lạnh lùng nhìn Quạ một cái, vì nghĩ đến việc Cố Thanh Sơn còn phải ở lại Công hội Thích Khách trong một thời gian dài, nên mới bỏ ý nghĩ giết người trong lòng.
"Ta đi, có việc gì cứ gọi ta." Nàng nói với Cố Thanh Sơn.
"Ừ, đó chỉ là một kẻ không biết giữ mồm giữ miệng thôi, cô đừng để bụng." Cố Thanh Sơn áy náy nói.
"Không có gì đâu." Tiểu Điệp cười.
Nàng xoay người, đi về phía bên kia đường, dần dần biến mất ở cuối đường.
Cố Thanh Sơn nhìn Quạ.
Quạ vẫn đang suy nghĩ về lai lịch của Tiểu Điệp.
"Quạ, ta có chuyện muốn hỏi ngươi."
"Hả? Chuyện gì?" Quạ lấy lại tinh thần, hỏi.
Cố Thanh Sơn nói: "Muốn tăng đến cấp 'Vô Sách' thì phải đạt được điểm cao nhất trong năm nhiệm vụ liên tục, quy định này thật sự quá rắc rối và tốn thời gian, có cách gì nhanh hơn không?"
Quạ nhìn hắn, suy nghĩ.
"Ngươi muốn thăng cấp đến vậy sao?"
"Ta muốn nhanh chóng đạt đến cấp bậc Danh Hiệu." Cố Thanh Sơn nói.
Quạ giật mình, cười nói: "Trước đó thấy ngươi đối phó với Ong Độc, ta còn tưởng ngươi chỉ làm thích khách cho vui."
"Ta đâu có coi gã là người một nhà." Cố Thanh Sơn nói.
Quạ gật gật đầu, nói: "Tốt lắm, nếu ngươi thật sự muốn tăng cấp nhanh, vậy thì ngươi cần phải tham dự vào một nhiệm vụ hợp tác cỡ lớn nào đó. Nếu có biểu hiện xuất sắc, vậy thì có thể tính là một lần làm xong ba đến bốn nhiệm vụ đạt điểm cao nhất. Vừa vặn bây giờ ta đang có một nhiệm vụ như vậy, ngươi đi không?"
Cố Thanh Sơn nói: "Tất nhiên."
Quạ cẩn thận hơn một chút, nói: "Loại nhiệm vụ này rất khó, không cẩn thận là sẽ mất mạng, ngươi phải nghĩ kỹ."
"Không cần suy nghĩ, ta tham gia."
"Vậy thì tốt, nếu như ngươi chết, cũng đừng trách ta."
"Không trách, sau khi kết thúc nhiệm vụ ta mời ngươi uống rượu."
"Ha ha, được."
...
Một bên khác.
Tiểu Điệp đi qua mấy con phố, lặng lẽ đứng trong góc một lát.
Những chuyện cũ lần lượt hiện ra trong đầu nàng.
"Tiểu Điệp, tuy ngươi mới sáu tuổi, nhưng tài năng của ngươi về phương diện Quyền trục lại là mạnh nhất thế giới!"
"Quá tốt rồi, thế giới của chúng ta bị áp bức lâu như vậy, rốt cuộc cũng có được một thiên tài tuyệt thế."
"Giữ bí mật! Nhất định phải giữ kín bí mật!"
"Đúng! Không thể nói bất cứ điều gì!"
Lửa trời bay loạn.
Thế giới dần bị hủy diệt.
"Không được! Không biết bọn chúng có được thông tin gì, mà giờ muốn phá hủy toàn bộ thế giới của chúng ta!"
"Hết rồi, tất cả đã kết thúc."
Tất cả mọi người đều chết.
Mình cố gắng hết sức để chống cự, nhưng cuối cùng vẫn rơi xuống vực thẳm tử vong.
Bỗng nhiên, một cánh tay vươn ra, giữ mình lại.
Bàn tay này rất vững vàng, ấm áp.
"A, thật đáng thương, thế giới này chỉ còn lại một sinh mạng cuối cùng."
Người đàn ông lơ lửng trong không trung, nhìn mình với ánh mắt thương cảm.
"Ngài... là?"
"Ta là Barry, Thiết Quyền Barry."
...
"Ta là Cố Thanh Sơn."
"Xin gửi đóa hoa này đến Barry què chân, hy vọng mọi chuyện của hắn ta đều tốt đẹp."
"Nhất định sẽ đưa đến, ta sẽ chuyển đạt lời chúc phúc của cô."
"... Nhưng Tiểu Điệp, cô có biết ta nghĩ gì không. Ta cảm thấy vào lúc chư giới bị hủy diệt, một người vẫn luôn khắc ghi ân tình của người khác trong lòng, chắc chắn không phải là ma quỷ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận