Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1664. Nhiệm Vụ Thăng Chức Thích Khách (1)


Đánh dấu
Này, không phải ngươi muốn thăng tiến thành thích khách cấp ‘Vô Sách’ sao? Sao vẫn còn ở đây?” Quạ tò mò nói.
“Có một tình huống nhỏ.” Cố Thanh Sơn từ từ nhắm hai mắt lại, nói.
Trong hư không, dường như có hàng nghìn hàng vạn tiếng thì thầm đầy tuyệt vọng đang hướng về hắn bày tỏ nỗi niềm.
Hủy diệt.
Hủy diệt rồi!
Cứu ta, ai đó mau tới cứu ta.
Cố Thanh Sơn mở mắt ra.
Đây là lời thỉnh cầu của thế giới trước mắt hắn.
Cùng là tâm nguyện của thế giới.
... Nguyện lực?
Cố Thanh Sơn chậm rãi giơ tay lên, khẽ nắm chặt.
Lời chúc phúc của các thế giới quá khứ!
Loại chúc phúc này có thể chứng minh thân phận của hắn.
Chí ít, nó có thể làm cho thế giới này hiểu rằng hắn là một người đáng để tin cậy.
“Ta cần nguyện lực của ngươi, cho ta mượn dùng một lát, ta sẽ giúp ngươi.” Cố Thanh Sơn thấp giọng nói.
Âm thanh kia lập tức trở nên càng thêm lo lắng, thậm chí còn lộ ra vài phần thân thiết và khẩn khoản: “Cho ngươi hết.”
Trên Giao diện Chiến Thần lập tức hiện ra dòng chữ số màu xám tro.
Dãy số này tăng lên điên cuồng.
Bên tai Cố Thanh Sơn loáng thoáng vang lên tiếng cầu khẩn của hàng ngàn hàng vạn chúng sinh.
“Đáng tiếc ta quá nhỏ bé, thật muốn lớn lên nhanh một chút để đi giết những quái vật kia, báo thù cho phụ thân!”
“Thế giới này sắp xong rồi, những kẻ ở thành Hư Không liệu có giúp được chúng tahay không? Thần ơi, nếu như người tồn tại, xin hãy giúp chúng ta một chút thôi!”
“Mau lên, ai đó đi đối phó những quái vật kia đi, chúng nó nhiều lắm.”
“Giết! Giết mau!”
“Giết sạch chúng nó!”
Chữ số dừng lại.
Cố Thanh Sơn quét mắt qua.
Hắn rút Địa kiếm ra, khẽ nói: “Đủ cho ta dùng một lát…”
Quạ ở một bên thấy kỳ lạ, bèn nói: “Này, ngươi đang làm gì đấy?”
Lời còn chưa dứt, chỉ thất Cố Thanh Sơn bỗng nhiên nhảy lên.
Tùng tùng tùng tùng tùng tùng tùng!
Trống trận như sấm sét xuyên qua hư không, như mưa rào vang dội khắp cả thế giới.
Sát khí khắp thế giới đều bị tiếng trống này gợi lên!
Triều Âm kiếm bay ra ngoài, lượn một vòng quanh người Cố Thanh Sơn, chĩa về phía nước biển.
Chỉ một thoáng, toàn bộ nước biển vỡ ra, ầm ầm xông lên vạn dặm trời xanh, che khuất cả ánh hào quang của mặt trời.
“Grào!”
Đại dương giống như một sinh vật cực kỳ khổng lồ, bỗng nhiên mở to miệng hét lên giận dữ.
Nước biển vô tận nối nhau trên bầu trời, hình thành hai cánh tay to lớn, nắm chặt lấy chiếc phi thuyền trong bầu trời, kéo xuống.
Phi thuyền bị bàn tay đại dương khổng lồ nâng đến trước mặt Cố Thanh Sơn.
Nó giãy dụa kịch liệt, nhưng không cách nào thoát khỏi sự trói buộc của đại dương.
Gần như là thần tích!
Lúc này các thích khách vừa mới nhảy ra khỏi mặt biển, người vẫn đang ở giữa không trung, chưa tiếp cận đến phi thuyền.
Quạ cầm thanh kiếm bên người, ánh mắt nghiêm túc hơn bao giờ hết, chăm chú nhìn Cố Thanh Sơn.
Chỉ thấy Cố Thanh Sơn đưa tay chộp một cái vào không trung, cầm Thiên kiếm.
Kiếm Tế, Thiên Chi Toái!
Một kiếm này chính là kiếm đầu tiên trong tế vũ Thất Kiếm. Đối diện với kiếm này, ngay cả Kỷ Nguyên Hỗn Loạn cũng trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, đến một cái bóng cũng không để lại.
Càng đừng nói đến hiện tại đứng trước mặt Cố Thanh Sơn chỉ là một chiếc phi thuyền của quái vật tận thế.
Trường kiếm khẽ động.
Một kiếm ảnh hình cung duyên dáng theo đó xuất hiện.
Trời biển nứt vỡ.
Tiếng nổ tung đinh tai nhức óc kịch liệt vang lên, vang vọng khắp hư không.
Phi thuyền của quái vật tận thế không giãy giụa nữa.
Nó giống như đã chết, đứng tại chỗ không hề động đậy.
Nghiêng một chút, gió biển bạo ngược thổi vào.
Mọi thứ đều trống rỗng.
Phi thuyền bị một kiếm triệt để chém thành bột mịn, theo gió thổi tan vào trong biển, cuối cùng không tìm được một chút dấu vết của sự tồn tại.
Về phần những quái vật tận thế bên trong phi thuyền, kết cục của chúng càng không cần phải nói nhiều.
Trời mây tán loạn. Biển cả chấn động.
Trong nước biển cuộn trào, Cố Thanh Sơn thu kiếm đứng yên.
“Được rồi, vừa đủ.”
Hắn thấp giọng nói.
Nước biển nhẹ nhàng hạ xuống.
Tất cả dần dần khôi phục lại dáng vẻ ban đầu.
Quạ nhìn các thích khách khác đứng thẳng bất động giữa hư không, rồi lại nhìn Cố Thanh Sơn.
Rõ ràng là rất nguy hiểm... Nhiệm vụ hợp tác cỡ lớn...
Hắn ta ho nhẹ một tiếng, đưa tay hướng về phía Cố Thanh Sơn hành lễ:
“Vị Thượng đế này, người mà ngài mượn thân thể là đồng nghiệp của ta, bây giờ ngài có thể để hắn trở về chưa?”
….
Bên kia đường, đối diện Công hội Thích Khách có một tòa nhà hoa lệ.
So về khí thế, tòa kiến trúc này không hề thua kém công hội một chút nào, thậm chí còn cao hơn cả Công hội Thích Khách, diện tích cũng rộng hơn.
Dù sao Công hội Thích Khách chú trọng sự khiêm tốn, mà tòa nhà này lại không để ý đến chuyện đó, nó chỉ hi vọng nhiều người chú ý đến nó hơn.
Công hội Thợ Săn Tiền Thưởng.
Các thích khách thông thường chỉ làm một chuyện, đó là ám sát.
Không giống với thích khách thuần túy, thợ săn tiền thưởng thì nhiệm vụ gì cũng nhận.
Tìm bảo vật, bảo vệ, khai thác, dò tìm bí mật, trộm cướp vân vân. Nếu như tiền thưởng đặc biệt hậu hĩnh, đám thợ săn cũng không ngại thỉnh thoảng làm thích khách một lần.
Đang lúc hoàng hôn.
Một nhiệm vụ mới được đưa ra liền thu hút sự chú ý của đám thợ săn tiền thưởng.
Bởi vì phần thưởng của nó cực kỳ hậu hĩnh.
“Thế giới tàn khuyết của khu vực hoang mạc, chỗ đó có bảo vật à?” Có người chần chừ nói.
“Đồ ngốc, ngươi là người mới hay gì. Chính những nơi như thế mới dễ cất giấu một ít bí mật mà mọi người không biết.” Tên còn lại cười nhạo.
Người nói trước đó giận dữ, lần theo âm thanh nhìn về phía người nói chuyện. Lúc thấy rõ đối phương thì lửa giận trong người lập tức tắt ngấm, không nói được nửa câu.
“Đáng tiếc, nhiệm vụ này yêu cầu thợ săn cấp ‘Vô Sách’, ‘Vô Sinh’ ra tay. Ta là ta không vui rồi đấy.” Lại có người tiếc hận nói.
“Không chỉ có hạn chế về đẳng cấp, còn yêu cầu phải là thợ săn tìm bảo vật chuyên nghiệp, chí ít từng có kinh nghiệm vài lần tìm bảo vật thành công.” Một gã thợ săn than thở.
“Nhìn yêu cầu thứ ba này mà xem: Am hiểu chiến đấu cận chiến, thân thủ linh hoạt, không được là thi pháp giả, bởi vì có khả năng có quái vật cấm ma tồn tại...”
“Từ đó thấy được, chỉ có những người lão luyện có kinh nghiệm phong phú mới có tư cách nhận nhiệm vụ này.”
“Yêu cầu cao như vậy, e rằng bảo vật cũng không tầm thường.”
Các thợ săn bàn luận sôi nổi.
Mà thợ săn có tự cách nhận nhiệm vụ này...
Đều âm thầm nhận nhiệm vụ rồi xoay người rời đi.
Khác với các thích khách, Công hội Thợ Săn khuyến khích cạnh tranh.
Chỉ cần phù hợp với điều kiện của người thuê thì ai cũng có thể tiếp nhận nhiệm vụ.
Nhưng cuối cùng ai có thể hoàn thành nhiệm vụ và thu được tiền thưởng của nhiệm vụ này, thì phải xem thực lực mỗi người.
Nửa giờ sau.
Thế giới tàn khuyết thuộc khu vực hoang mạc.
Đây là một thế giới đã bị hủy diệt, một nơi không người.
Hai gã thợ săn đang “thân thiết” chào hỏi.
“Ưng Hai Đao, ta không biết ngươi cũng nhận nhiệm vụ này, nếu biết từ sớm thì ta sẽ không tới.” Người đàn ông mặt đen tướng mạo đầy đặn nói.
Đối diện gã, một người có vóc dáng lùn, bên hông đeo thanh đao ngắn cười to, nói: “Ha ha ha, thì ra là ‘Ma Móc Tim’, tiền thưởng của nhiệm vụ này thực sự quá nhiều, ta không đến không được.”
Người đàn ông mặt đen chần chờ nói: “Không bằng chúng ta cùng đi thực hiện nhiệm vụ này, rồi sau đó tiền thưởng chia đều?”
“Ý kiến hay.” Người lùn vỗ tay nói.
“Cứ vậy nhé?”
“Ừm, quyết định vậy đi.”
“Được, chúng ta đi. Dựa theo thông tin nhiệm vụ, di tích hẳn là ở bên cạnh...”
Người đàn ông mặt đen cúi đầu nhìn thông tin trong tay, cất bước đi đến một phương hướng.
Ở sau lưng gã, người lùn lộ ra vẻ mặt hung ác.
Không có cách nào, cơ hội này quá tốt.
Mọi người đều là thợ săn cùng cấp bậc, nếu như liều mạng thì chẳng dám chắc ai thắng ai thua.
Nhưng mà đối phương cứ vậy mà để lộ sơ hở ngay trước mặt mình.
Nếu lúc này không ra tay thì quả thực có lỗi với cơ hội tốt thế này!
Người lùn lặng yên không một tiếng động rút ra hai thanh đao ngắn.
“Chết...”
Hắn ta chợt quát lên, hai thanh đao chém lên mình người đàn ông mặt đen.
Bạn cần đăng nhập để bình luận