Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1666. Nhiệm Vụ Thăng Chức Thích Khách (3)


Đánh dấu
Thợ săn lộ ra vẻ do dự.
Người đàn ông mặt đen thở dài, giang hai cánh tay nói: “Hai người chúng ta là thợ săn đến nơi này sớm nhất, nhưng phía sau khẳng định những người khác cũng sắp tới rồi. Lẽ nào chúng ta thật sự phải đánh đến một mất một còn, sau đó để cho bọn họ được lợi?”
Thợ săn kia nghĩ đạo lý này cũng rất đúng.
“Ngươi có ý gì?” Hắn ta buông binh khí, hỏi.
“Rất đơn giản, chúng ta cùng đi tìm bảo vật, sau khi chuyện thành công chia năm năm, như vậy vừa không cần tranh giành, vừa được tiền thưởng, là buôn bán có lời nhất rồi.” Người đàn ông mặt đen nói.
Thợ săn suy tư vài giây rồi nói nhanh: “Vậy thì đương nhiên không thành vấn đề, nhưng chúng ta cần có một khế ước ràng buộc, tốt nhất là khế ước chết.”
Người đàn ông mặt đen đồng ý nói: “Ta cũng thấy vậy, không thì chẳng thể nào yên tâm kề vai chiến đấu.”
Hai người tìm chút thời gian, ký kết khế ước chết.
Thợ săn thở phào nhẹ nhõm, thu hồi binh khí, lại lấy ra một công cụ tinh xảo, ngồi chồm hổm trước cửa, mở khóa.
“Đúng như lời ngươi nói, cánh cửa này đã vô cùng mục nát, lại nối liền với bức tường, không cẩn thận là sẽ phá hư cả tòa nhà.”
Hắn ta vừa nói vừa chuyển động công cụ mở khóa trong tay.
“Cạch.”
Khóa cuối cùng cũng được mở ra.
Thợ săn vẫn ngồi chồm hổm trước cửa như cũ, không hề nhúc nhích.
“Thực sự là tài mở khóa không tệ.” Người đàn ông mặt đen khen ngợi một tiếng.
Gã thu lại gai nhọn đâm xuyên qua đầu đối phương, sau đó cẩn thận thu thi thể vào không gian trữ vật của mình.
Rất có khả năng sẽ có người khác đến đây, không thể để cho bọn họ phát hiện bất kỳ đầu mối nào.
“Được rồi, cuối cùng cũng bước đến nơi này, bây giờ để ta xem xem rốt cuộc bảo vật lần này là cái gì...”
Người đàn ông mặt đen hơi phấn khích lầm bầm, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Gã đột nhiên ngơ ngác.
Chỉ thấy bên trong cửa không có vật gì khác, duy chỉ có một người đàn ông toàn thân mặc áo giáp, trong tay cầm trường kiếm đang đứng ở đó.
“ ‘Ma Móc Tim’ Phó Xuyên?” Người kia hỏi.
Người đàn ông mặt đen nhìn đối phương, đầu óc nhanh chóng tìm tòi một phen, lúc này mới bình tĩnh nói: “Phải, là ta. Còn ngươi là ai? Ta không nhớ trong các thợ săn cấp ‘Vô Sách’ và ‘Vô Sinh’ có vị nào như ngươi.”
Người kia nói: “Đương nhiên không có, ta là cấp Phong Ấn.”
Người đàn ông mặt đen bật cười, nói: “Ngươi tới làm cái gì, cấp bậc của ngươi căn bản không thể nhận nhiệm vụ này.”
Người nọ thở dài, có chút bất đắc dĩ nói: “Ta chuẩn bị nhiều như vậy, vất vả khổ cực dụ các ngươi tiến vào nhiệm vụ này, còn không phải vì thăng lên cấp ‘Vô Sách’ ư.”
Nói xong, hắn giơ kiếm lên.
Lục Giới Thần Sơn kiếm.
Người đàn ông mặt đen lắc đầu, thở dài nói: “Thì ra là thế, đáng tiếc ngươi chọn sai nhiệm vụ thăng cấp.”
Cố Thanh Sơn nói: “Không hề sai.”
“Không sai?” Người đàn ông mặt đen nói.
Cố Thanh Sơn nói: “Ưng Hai Đao, đoàn năm người Ngược Sát, Sói Độc, Ma Móc Tim, các ngươi đều là mục tiêu nhiệm vụ của ta, đáng tiếc ta không tìm được các ngươi ở đâu, càng không hiểu rõ năng lực của các ngươi, cho nên chỉ đành phải phát ra một nhiệm vụ ở Công hội Thợ Săn, sau đó tự mình đến một chuyến.”
Thanh kiếm sắc bén như nước tản ra ánh sáng lạnh lẽo trong không gian mờ tối.
Sắc mặt của người đàn ông mặt đen dần dần thay đổi, trầm giọng hỏi:
“Chờ một chút, ngươi không phải thợ săn sao?”
“À, dĩ nhiên không phải, ta là thích khách.” Cố Thanh Sơn nói.
Lúc này người đàn ông mặt đen mới hoàn toàn hiểu được.
Tên thích khách trước mắt mình đang thực hiện nhiệm vụ thăng cấp.
Hắn muốn giết mình.
Ánh mắt người đàn ông mặt đen di chuyển đến thanh trường kiếm của đối phương, thản nhiên nói: “Vậy tức là thế giới này vốn chẳng có bảo vật gì, ngươi phát ra nhiệm vụ ở Công hội Thợ Săn Tiền Thưởng chỉ vì muốn tập hợp chúng ta lại.”
“Thông minh.” Cố Thanh Sơn khen ngợi: “Chuẩn bị xong chưa? Ngươi có thể chết rồi.”
“Chờ một chút! Chờ một chút!” Người đàn ông mặt đen đột nhiên kêu lên: “Đừng giết ta, chúng ra có thể ký kết một hiệp nghị. Ta cho ngươi hết tất cả tài sản của ta, ngươi tha cho ta một mạng.”
“Không được đâu.” Cố Thanh Sơn khó xử nói: “Chỉ cần ngươi có thể ký kết hiệp nghị với người khác, đối phương sẽ không thể nào giết chết ngươi, đồng thời ngươi còn có thể đơn phương hủy bỏ hiệp nghị.”
Đôi đồng tử của người đàn ông mặt đen đột nhiên co lại.
Hắn ta chợt rút ra hai thanh gai nhọn, nhào tới phía Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn vẫn không nhúc nhích.
Sau một cái chớp mắt, người đàn ông mặt đen chuyển động thân thể, phi thẳng vào hư không, cứng đờ bất động.
Cố Thanh Sơn lại chuyển động.
Tay cầm kiếm của hắn tựa như biến mất trong chớp mắt, lại như căn bản không hề ra tay.
Gió nổi lên.
Một trận cuồng phong gào thét đón nhận gã mặt đen, phút chốc thổi hắn ta tan thành khói bụi.
Cơn gió mạnh cuốn đi một màn máu nồng đậm như mực, vọt ra khỏi tòa nhà bỏ hoang, nhuộm đỏ một khoảng trời.
Đỏ thẫm.
Đỏ nhạt.
Hồng nhạt.
Dưới bầu trời xám xịt xa xăm, tất cả tan đi theo gió.
Leng keng!
Hai chiếc gai nhọn rơi xuống đất, phát ra tiếng động trong trẻo.
Cố Thanh Sơn buông trường kiếm trong tay ra, tùy ý để nó trở về hư không sau lưng mình.
Hắn móc một tờ đơn nhiệm vụ ra, nhìn chăm chú.
“Một người, hai người, ba người... tám người, được rồi, hoàn thành nhiệm vụ tăng cấp.”
Bên kia.
Công hội Thích Khách.
Cốc cốc cốc!
“Vào đi.”
“Hội trưởng đại nhân, ‘Ma Vương Nỗi Sợ’ đã hoàn thành nhiệm vụ thăng cấp.” Cầm bẩm báo.
“Ồ?” Lão già một mắt cảm thấy hứng thú, nói: “Nhanh như vậy đã thăng cấp? Hắn làm thế nào?”
“Hắn rút được nhiệm vụ ám sát mà Công hội Thợ Săn giao cho chúng ta.” Cầm nói.
Lão già một mắt suy nghĩ một chút, nói: “Đó là một phần trong kế hoạch thanh trừ của Công hội Thợ Săn, bọn họ quyết tâm diệt trừ những thợ săn cứ thích hạ thủ với người của mình.”
“Đúng vậy, sau khi ‘Ma Vương Nỗi Sợ’ nhận được nhiệm vụ, hắn ngại phải giết quá nhiều người nên trực tiếp đi đến Công hội Thợ Săn, phát ra một nhiệm vụ đi tìm bảo vật, sau đó đến nơi tìm bảo vật chờ những người đó.” Cầm nói.
“Ha ha ha, thực sự là một tên nghịch ngợm, vậy mà lại nghĩ ra được phương thức ám sát tiết kiệm sức lực như vậy... Thế là cuối cùng hắn đã giết chết tám người kia?”
“Không, hắn chỉ giết một, mấy người khác tàn sát lẫn nhau mà chết.”
“Thì ra là thế, xem ra hắn đã tính trước mọi chuyện. Không tệ, không tệ, thăng cấp cho hắn đi.”
“Tuân mệnh.”
“Từ giờ trở đi, có thể nói cho hắn biết tất cả phúc lợi và phương pháp bồi dưỡng của công hội.”
“Vâng.”
...
Quán bar.
Trước quầy bar, Quạ và Cố Thanh Sơn ngồi chung một chỗ, vừa uống vừa trò chuyện.
“Hôm nay ngươi tốn kém rồi.” Quạ nói.
“Không sao, ta còn phải cảm ơn ngươi đã dẫn ta đi vào nhiệm vụ quy mô lớn này.” Cố Thanh Sơn cầm ly rượu lên, nói.
“Ha ha ha, đừng nói nữa, sau này ta không bao giờ mang theo ngươi nữa.” Quạ trêu ghẹo nói.
“Vì sao?”
“Một khi ngươi tiến vào hình thức Thượng đế, người khác đến cả một ngụm canh cũng không có mà uống, chuyện như thế diễn ra một lần là quá đủ rồi.”
Cố Thanh Sơn bất đắc dĩ lắc đầu.
Hai người cụng một ly.
Trong quán rượu ầm ĩ huyên náo, đủ loại quái vật hóa thành hình người, vào đây hưởng lạc.
“Vì sao lúc trước lại làm thích khách?” Quạ tùy ý hỏi.
“Nghèo, cần tiền gấp, còn ngươi?” Cố Thanh Sơn nói.
“Ta chỉ biết làm việc này.” Quạ nhún vai, bất đắc dĩ nói.
Hắn ta suy nghĩ một chút rồi tiếp tục: “Ta không có ý thăm dò năng lực của ngươi, ta chỉ đoán là, loại sức mạnh có thể giúp ngươi giết chết toàn bộ kẻ địch chỉ trong nháy mắt chắc không thể nào muốn phát ra lúc nào là phát được.”
“Đúng, đúng là như vậy.” Cố Thanh Sơn thừa nhận.
“Cho nên ta muốn nói rằng, trong thành Hư Không có rất nhiều thế lực, cường giả tầng tầng lớp lớp, các loại năng lực cũng nhiều không đếm xuể. Tuy rằng ngươi đã trở thành thích khách cấp ‘Vô Sách’, nhưng ta vẫn hi vọng ngươi không nên tự đại.” Quạ nói.
Cố Thanh Sơn chăm chú nghe xong, giơ ly lên nói: “Lời này ta sẽ khắc ghi trong lòng, kỳ thực ta vẫn luôn như đi trên băng mỏng, rất sợ gặp phải năng lực đặc thù nào đó thì sẽ lập tức ngã nhào trên mặt đất, vĩnh viễn không bò dậy nổi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận