Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1672. Ám Sát


Đánh dấu
Mèo quýt ngồi xổm trên tường thành, nhìn chăm chú về phía phủ thành chủ, lặng yên mà suy nghĩ.
Đêm càng lúc càng tối đen như mực, bao phủ hoàn toàn cơ thể nó vào trong màn đêm.
Thần thông Tu Di - Dạ Mị Quỷ Ảnh.
Dấu ấn của Tiểu Điệp đã được lấy ra, hiện tại, không có ai có thể biết được Mèo quýt tồn tại.
Nó cứ yên lặng mà chờ đợi.
Sự kiên nhẫn của nó luôn rất tốt, đặc biệt là lúc sắp giết người.
Một làn gió nhẹ nhàng thổi qua.
Mèo quýt vẫn nhìn chằm chằm về phủ thành chủ, chưa từng chuyển ánh mắt đi đâu.
Cuối cùng...
Cánh cửa của phủ thành chủ cũng mở ra.
Bảy tám tên đeo mặt nạ Ác Quỷ từ bên trong đi ra.
Độc trưởng lão đi đầu, những người khác thì đi theo phía sau.
Chẳng biết tại sao, Độc trưởng lão lại theo bản năng mà nhìn về phía tường thành gần nhất.
Dưới bóng đêm âm u, tường thành cao vút cứ như là một lồng sắt, bảo vệ tòa thành này.
Mặc dù Mèo quýt vẫn ngồi tại nơi đó, thế nhưng Độc trưởng lão lại không thấy thứ gì cả.
Độc trưởng lão cũng không hiểu tại sao mình lại nhìn về phía tường thành nữa, theo bản năng lắc đầu rồi nói: "Đi thôi, chúng ta đi tới Công hội Thích Khách đi."
"Đại nhân, cần chuẩn bị chiến đấu nữa không?" Một người hỏi.
"Không, ta phải tới nhận lỗi với hội trưởng Công hội Thích Khách, thuận tiện tặng cho bọn họ một phần lễ vật, sau đó tới nói chuyện mua bán với tên ma quỷ kia." Độc trưởng lão nói.
Đám thủ hạ yên tĩnh.
"Đại nhân... hiện tại các nơi đã nhận được tin tức, biết được chúng ta đã xung đột với Công hội Thích Khách, vậy mà hiện tại chúng ta đi xin lỗi, có thể làm mất mặt toàn bộ thế giới Ác Quỷ hay không..." Một người hỏi với vẻ cẩn thạn.
Độc trưởng lão mỉm cười, rồi nói:
"Mặt mũi là cái thá gì chứ, vì thanh kiếm kia thì có mất nhiều hơn cũng không sao cả."
Rồi giọng nói của lão ta trở nên lạnh lùng: "Đương nhiên, nếu như tên ma quỷ kia không biết điều thì ta cũng có cách trị nó."
Lão ta còn chưa nói xong.
Con mèo trên tường thành cũng đã biến mất.
Rồi nó xuất hiện gần đám người ác quỷ kia, cũng khoảng vài chục mét mà thôi.
Mèo quýt nhìn tới đám người kia, trong mắt toát lên vẻ suy tư.
Những người này vẫn đang đi về phía trước, trong tay mỗi người đều có một tấm Mệnh phù, liên thủ kích hoạt một phù trận phòng ngự hình tròn.
Nếu như có người tới gần bọn họ, thì sẽ bị phù trận cảm ứng ngay lập tức.
Mặc dù Mèo quýt không hiểu loại phù trận này, thế nhưng bằng vào trình độ trận pháp cao cấp của nó thì cũng có thể đại khái nhìn ra được, Độc trưởng lão chính là mắt trận của phù trận đó.
Mỗi cử động của lão, thậm chí chỉ là ý nghĩ đều có thể biến cái phù trận này thành một sát trận cực kỳ mạnh mẽ.
Mặc dù khi mình biến thành Mèo quýt có thể tàng hình, thế nhưng nếu muốn lao vào tấn công, thì phải biến trở lại thành người. Nói như vậy, ngay lúc đó sẽ bị Độc trưởng lão phát hiện.
Thế thì...
Nên giết như thế nào?
Mèo quýt lặng lẽ đi theo những người này, rất kiên nhẫn mà quan sát từng cử động của bọn họ.
Giết người không chê phiền phức, đoạt mệnh không sợ muộn, ánh mắt bình tĩnh của nó đảo qua tất cả mọi người.
Người của thế giới Ác Quỷ, đều có một loại mặt nạ ác quỷ khác nhau.
Nói cách khác, trong chiến đấu, bọn họ có thể phóng ra ít nhất là tám loại diện chú.
Ngoài thuật pháp phòng ngự hệ nhân quả ra, bọn họ còn có mệnh phù và đồ phòng ngự khác nữa.
Mới nhìn thì thấy đội hình của họ khá lỏng lẻo, thế nhưng trên thực tế chỉ cần Độc trưởng lão muốn, những người này lúc nào cũng có thể bùng nổ ra sức chiến đấu kinh người.
Nếu muốn giết chết tất cả bọn họ trong thời gian một cái chớp mắt, gần như là chuyện không thể nào.
Trừ khi...
Cố Thanh Sơn suy đi nghĩ lại, cuối cùng cũng xác định đáp án đó.
Trừ khi từ đầu tới cuối, bọn họ đều không phát hiện ra mình.
Hơn nữa, không cần biết thời gian chiến đấu ngắn hay dài, điều quan trọng nhất là không thể để bọn họ kích hoạt phù trận!
Muốn làm được điều này thì phải giải quyết Độc trưởng lão đầu tiên, bởi vì Độc trưởng lão điều khiển cả tòa phù trận này.
Mèo quýt suy nghĩ cả nửa ngày, sau đó truyền âm với bốn thanh kiếm.
"Lạc Băng Ly, Địa, Triều Âm, các ngươi phụ trách bảo vệ ta, gặp đòn tấn công thì ngăn cản lại, còn tấn công thì do ta và Sơn Nữ phụ trách, ta sẽ phối hợp sử dụng bí kiếm với các ngươi."
"Được (ong)."
Lạc Băng Ly, Địa kiếm và Triều Âm kiếm đều đồng ý.
"Sơn Nữ, chúng ta có lẽ phải sử dụng một cách chiến đấu chưa từng có trước đây." Mèo quýt truyền âm với Lục Giới Thần Sơn kiếm.
"Vâng, ta nghe công tử." Sơn Nữ nói.
Giọng nói của nàng đã không còn sự lạnh lẽo cao ngạo như trước, mà là ngoan ngoãn và nghe lời.
Thế nhưng Mèo quýt lại nghe không hiểu điều đó, chỉ là đung đưa cái đuôi, nói tiếp: "Khi ta sử dụng kiếm quyết thì cô phải phối hợp chém tới với ta, bởi vì đây là lần đầu tiên ta dùng cách này cầm kiếm, có lẽ lực đạo sẽ không đủ mạnh."
"Hả? 'Lần đầu tiên dùng cách này cầm kiếm' là có ý gì vậy, công tử?" Sơn Nữ hơi khó hiểu mà hỏi lại.
"Bởi vì ta không thể để bản thân hiện hình được, cho nên ta sẽ..."
Mèo quýt nói tỉ mỉ về cách làm của mình ra.
Cuối cùng, hắn rà lại kế hoạch chi tiết một lần nữa.
Mà đám người của thế giới Ác Quỷ cũng đã đi được nửa đường rồi, chỉ cần đi qua hai con đường nữa là có thể tới Công hội Thích Khách.
Mèo quýt chạy tới trước, chặn tại con đường họ phải đi qua.
Nó ngồi xổm trên đường, híp mắt lại nhìn về phía đám người thế giới Ác Quỷ đang bay tới.
Khoảng cách giữa hai bên càng ngày càng gần, dần dần chỉ còn vài trăm mét.
"Ta xông lên đây." Mèo quýt nhỏ giọng nói.
"Được (ong)!" Bốn thanh kiếm đều trả lời.
Ngay sau đó, Mèo quýt dùng đuôi của mình quấn lấy chuôi kiếm của Lục Giới Thần Sơn kiếm từ trong hư không.
Khi vừa quấn lấy chuôi kiếm, Mèo quýt cũng lập tức biến mất.
Thần kỹ - Di Hình Hoán Ảnh!
Khi trước, lúc học tập thần kỹ này thì trên Giao diện Chiến Thần đã có một đoạn giải thích tác dụng của thần kỹ này là: [Kỹ năng này là thần kỹ cấp bậc pháp tắc, không sinh linh nào có thể ngăn cản được nó, kể cả vòng bảo vệ của pháp trận lẫn bí pháp hay cấm pháp đều không thể ngăn cản.]
Khi trước, hắn có thể giết chết Tề Diễm là cũng nhờ vào thần kỹ này mới thành công.
Trước mắt, mặc dù mấy tên khốn của thế giới Ác Quỷ được phù trận bao phủ, thế nhưng Di Hình Hoán Ảnh có thể bỏ qua mọi vật cản!
Chỉ trong chớp mắt, vị trí của Mèo quýt và Độc trưởng lão đã được trao đổi.
Mèo quýt chuyển tới trung tâm của đám người, mà Độc trưởng lão lại bị chuyển ra bên ngoài.
Độc trưởng lão vừa ra khỏi phạm vi phù trận thì phù trận lập tức bị phá hủy.
Ngay trong khoảnh khắc này, Mèo quýt vung cái đuôi của mình, kích hoạt kiếm quyết!
Bí kiếm - Viên Nguyệt Liên Trảm!
Kiếm quyết này là do Mèo quýt và Sơn Nữ liên hợp mà kích hoạt ra!
Một luồng ánh kiếm màu xanh nhạt bay ra, tạo thành một vầng trăng tròn, bắt đầu phát sáng chói mắt trong màn đêm đen kịt này.
"Cái gì!"
"Đáng chết, có người..."
"Thích khách!"
"Là sao..."
Mấy người xung quanh nhao nhao hét to, trên cơ thể bùng nổ ra rất nhiều thuật pháp phòng ngự sặc sỡ lóa mắt...
Thế nhưng thanh kiếm này có thần thông Đoạn Pháp.
Cho nên tất cả thuật pháp phòng ngự đều không có tác dụng.
Ánh kiếm sắc bén xẹt qua, đám người xung quanh bị chém thành hai nửa, máu tươi rơi vãi đầy đất...
Thế nhưng Mèo quýt lại không thèm nhìn lại chút nào, nó dùng chân trước của mình, nắm chặt lại rồi đấm một quyền về phía Độc trưởng lão cách đây vài trăm mét!
Bất Chu - Sơn Khôi!
Mọi chuyện diễn ra trong nháy mắt, khi Độc trưởng lão vừa bị dịch chuyển ra ngoài, cũng chỉ kịp dùng một thuật pháp công kích mà thôi...
Thế nhưng thuật pháp của lão vừa mới được tung ra, thì từ trong hư không truyền ra một tiếng "vù vù" chứa đầy sự mỉa mai.
Một thuật pháp công kích giống hệt với thuật pháp của lão ta lao ra, cả hai đâm sầm vào nhau.
Uỳnh!
Tiếng nổ vang động bốn phương. Dưới uy lực của thuật pháp công kích này, toàn bộ con đường đều bị đập vỡ nát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận