Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1686. May Mắn Còn Sống Sót


Đánh dấu
Cảnh tượng trong thành phố thật sự giống như là địa ngục vậy.
"Còn có một người còn sống."
Sau khi nói xong thì Cố Thanh Sơn cũng biến mất.
Quạ liếc nhìn ánh lửa hừng hực trong thành phố, rồi cầm kiếm của mình ra, chỉ về phía trước.
"Lực lượng của lửa, hãy tập trung trên thanh kiếm này." Quạ ngâm nga.
Sau khi tụng xong chú ngữ, thì có vô số ngọn lửa từ trong thành phố bay ra, rồi tập trung trên thanh kiếm của Quạ.
Lửa thiêu hừng hực cả vòm trời, vậy mà lại tập trung trên một thanh kiếm nhỏ.
Vào lúc này, trong thành Lam Sơn, đã không còn bất kỳ ngọn lửa nào cả.
Cả thành phố này đều đen thui.
Mọi nơi đều là xác chết.
Trong đó vẫn còn có một vài bộ phận của nhân viên chiến đấu cao cấp.
Vào lúc này, Quạ mới bay vào trong thành phố, đi tìm Cố Thanh Sơn.
Rất nhanh, hắn ta đã đi tới trước một giáo đường đã đổ sụp.
Cố Thanh Sơn đứng phía trước Quạ, nhìn về một góc hẹp trong tòa giáo đường đổ vỡ này.
Có một đứa trẻ sơ sinh đang ngủ say sưa tại nơi đó.
"Đây chính là người duy nhất còn sống sót hay sao?"
Quạ hỏi.
"Đúng vậy, ta không còn phát hiện bất kỳ ai còn sống khác cả." Cố Thanh Sơn trả lời.
"Ngươi chắc chắn chứ?" Quạ hỏi tiếp.
"Ừ, ta có năng lực đặc biệt điều tra những địa hình trên mặt đất rất tốt, cả thành phố cũng chỉ còn một đứa trẻ này còn sống mà thôi." Cố Thanh Sơn nói.
Quạ thở dài, hỏi tiếp: "Làm sao đứa bé này có thể sống sót được cơ chứ?"
Cố Thanh Sơn chỉ tới góc hẹp, ra hiệu Quạ hãy quan sát kỹ.
Quạ nhìn kỹ lại thì thấy được nơi đó đã được khắc lên rất nhiều phù văn có ánh sáng thần thánh.
"Là một pháp trận ngăn chặn cấp cao, thế nhưng loại trận pháp này có tác dụng đối với tận thế hay sao?" Quạ khá là khó hiểu.
Nếu như thật sự có tác dụng thì tận thế đã bị ngăn cản từ lâu rồi.
Cố Thanh Sơn ôm đứa bé kia lên một cách nhẹ nhàng, sau khi nhìn kỹ thì mới nói: "Nghe nói rằng phụ nữ và trẻ em đã được chuyển tới thủ đô từ trước rồi, mà đứa trẻ này có lẽ là bị bỏ sót ở đây, sau đó lại gặp tận thế. Bởi vì nó được pháp trận Thánh Huy bảo vệ, với lại nó cũng vừa ra đời, kẻ địch của nó cũng rất yếu, được những người khác giết hộ cho nên nó mới có thể sống sót được."
Cố Thanh Sơn phân tích rất hợp lý, Quạ cũng liên tục gật đầu.
"Muốn mang theo cả nó đi sao?" Quạ hỏi.
"Nếu không mang theo thì nó sẽ chết." Cố Thanh Sơn trả lời.
"Ta không biết thay tã." Quạ thản nhiên nói.
"Ngươi cho nó bú, ta thay tã." Cố Thanh Sơn phân chia nhiệm vụ.
"Ta không có sữa." Quạ lại bình thản mà nói.
Cố Thanh Sơn cau mày: "Ngươi có sữa hay không chả liên quan gì cả, cho nó ăn uống thứ khác không được sao?"
Quạ nói với giọng chân thành: "Trẻ con phải uống sữa, chuyện này không thể thay đổi được. Chúng ta vẫn phải xem xem có cơ hội đi tới thủ đô hay không, chỉ cần tới đó thì có thể đưa nó cho người của thế giới này, hoặc là đưa nó cho đơn vị phụ trách sơ tán và vận chuyển cũng được."
Cố Thanh Sơn cúi đầu nhìn về phía đứa bé.
Đứa bé này ngủ rất say sưa.
"Thừa dịp hiện tại không có nhiệm vụ, chúng ta hãy tới thủ đô của thế giới này, sắp xếp cho đứa trẻ này trước đã." Cố Thanh Sơn quyết đoán nói.
Quạ cũng đồng ý: "Đúng vậy, chăm sóc trẻ con cũng không phải là sở trường của chúng ta."
Hai người đang định hành động thì đột ngột đứng tại nguyên chỗ.
Xung quanh...
Bão cát bùng lên.
Từng hàng chữ nhỏ cũng xuất hiện trên hư không:
[Lần này không có người mới đi vào trong tận thế này.]
[Sự hủy diệt đối với ngài đã tiến vào giai đoạn thứ hai.]
Cơn gió lốc khủng bố này tạo nên cát vàng bao phủ bầu trời.
Hai người lớn một đứa nhỏ bị bao vây hoàn toàn.
"Tại sao ta lại cảm thấy lần này rất khó chứ?" Quạ kinh ngạc mà hỏi.
"Chuẩn bị chiến đấu đi." Cố Thanh Sơn nói rất ngắn gọn.
Tay trái hắn ôm đứa trẻ, tay phải thì cầm chặt Địa kiếm.
Trong bão cát đối diện hai người, có ba bóng người dần dần đi ra.
Một pháp sư, một người khổng lồ mặc bộ áo giáp nặng nề bao trùm toàn thân và một con chó ba đầu, cả người đều có sương mù màu xanh lục bốc lên.
Quạ dùng kiếm chỉ vào con chó ba đầu kia mà nói: "Ma quỷ, chó của quê hương ngươi kìa."
"Ta không biết nó." Cố Thanh Sơn nói.
"Cẩn thận, trên người nó có một loại độc rất mạnh, mặc dù ngươi không sợ nó nhưng đứa bé trên tay ngươi thì không chịu nổi đâu." Quạ nói.
Cố Thanh Sơn gật gật đầu.
Hai người đều trở nên cảnh giác.
Bởi vì sóng năng lượng trên người ba quái vật trước mắt rất kỳ lạ.
Pháp sư nhìn về phía Quạ rồi nói: "Kiếm khách, đối thủ của ngươi là ta."
Người khổng lồ giơ lưỡi rìu khổng lồ lên cao, rồi gào thét về phía Cố Thanh Sơn.
Còn con chó ba đầu kia thì nhìn về phía đứa bé trên tay Cố Thanh Sơn mà chảy nước miếng.
Ý gì đã thể hiện rất rõ ràng rồi.
Quạ nói nhanh: "Cậu chiến đấu với hai quái vật cùng lúc, có vấn đề gì không?"
"Không sao, chỉ cần đứa nhỏ này không tỉnh lại là được." Cố Thanh Sơn nói.
"Yên tâm đi, nó ngủ rất say, sẽ không tỉnh dậy vào lúc này." Quạ nói.
Mà đúng lúc này, đứa bé mở mắt ra, nhìn Quạ một cách tò mò, rồi sau đó...
"Oe oe oe..."
Đứa bé khóc lớn.
Cố Thanh Sơn: "..."
Cùng lúc đó, chó ba đầu lại lao tới đầu tiên.
Chiến đấu, bắt đầu!
Quạ rút kiếm, nói: "Tôi giết chết pháp sư trước, sau đó lại tới giúp cậu!"
Sau khi nói xong thì Quạ bay ra ngoài.
Ở bên cạnh, khi Cố Thanh Sơn thấy chó ba đầu đã nhào tới thì cơ thể lóe lên, biến thành bảy tám ảo ảnh.
Mỗi một ảo ảnh đều giống hệt hắn, không khác chút nào.
Thân pháp của thích khách - Lưu Ảnh Bộ!
Chó ba đầu cảm thấy hoa mắt, cũng không biết nên lao về tên nào nữa.
Vào lúc này, một dòng chữ nhỏ bỗng nhiên xuất hiện trước mắt Cố Thanh Sơn:
[Chú ý! Một loại năng lực của ngài đã bị người khổng lồ rút ra! Xin hãy cẩn thận đề phòng!]
Sắc mặt Cố Thanh Sơn hơi đổi.
Cái gì?
Còn có thể rút lấy năng lực của ta nữa sao?
Hắn nhìn chằm chằm vào người khổng lồ phía xa.
Người khổng lồ giận dữ hét lớn:
"Ma quỷ, ta đã biết biệt hiệu của ngươi chính là 'Tội Ngục Long Vương', ta gọi ngươi một tiếng, ngươi có dám đáp lời hay không?"
Cố Thanh Sơn: "..."
Thằng nào đáp lời là thằng ngu!
Thế nhưng Cố Thanh Sơn vẫn cảm thấy rất khiếp sợ.
Khi tận thế tới lần thứ hai đã phá hủy giáp da của hắn, rồi bây giờ lại còn có thể sử dụng năng lực của hắn!
Mà đứa bé trong ngực Cố Thanh Sơn vẫn đang khóc rống lên, giãy giụa cơ thể nho nhỏ của mình.
Nếu như mình bị cầm chân...
Cố Thanh Sơn không quan sát những quái vật này nữa.
Hắn vọt tới phía trước, dùng kiếm đâm thẳng về đầu của chó ba đầu!
Chó ba đầu khá hoang mang mà đứng yên tại chỗ.
Bởi vì khi Cố Thanh Sơn đâm tới, hắn còn cách nó một khoảng khá xa mới đâm trúng.
Vậy thì làm sao có thể đâm trúng được nó cơ chứ?
Phốc!
Máu tươi bắn ra.
Chó ba đầu biến thành mưa máu, bị đâm bay ra ngoài.
Bí kiếm - Truy Mệnh!
Bởi vì trên người chó ba đầu có độc, cho nên Cố Thanh Sơn quyết định cách không chém giết nó.
Đối mặt tận thế này, tạm thời hắn vẫn không muốn để lộ ra quá nhiều bí kiếm và át chủ bài.
Cố Thanh Sơn thu kiếm lại, nhìn về phía người khổng lồ.
Khi người khổng lồ thấy hắn vẫn không chịu trả lời thì con ngươi đảo một vòng, rồi hét: "Ma quỷ, nếu như ngươi không nói câu nào, ta coi như ngươi là kẻ nhát gan!"
Sắc mặt Cố Thanh Sơn thay đổi.
Như vậy thì đáp lại cũng trúng chiêu, mà không trả lời thì ngầm thừa nhận là nhát gan, vẫn bị trúng chiêu.
Sau một giây...
Cố Thanh Sơn đứng yên tại chỗ, không thể di chuyển.
Hắn âm thầm thở dài.
Người khổng lồ này thông minh thật đấy, vậy mà có thể nghĩ tới cách đó để dùng Chú Ngữ Thanh Long.
Nhưng chơi như vậy thì ăn gian quá đi?
Chẳng lẽ đây mới là tinh túy của chiêu này hay sao?
Khi Cố Thanh Sơn đang suy nghĩ thì người khổng lồ đã bước nhanh tới phía hắn.
Đùng! Đùng! Đùng! Đùng! Đùng! Đùng!
Mặt đất chấn động.
"Không thể di chuyển được nữa đúng không? Ha ha, tuyệt vọng đi, để ta dùng lưỡi rìu này tiễn ngươi đi gặp tận thế!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận