Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1693. Cục Diện Hung Hiểm (2)


Đánh dấu
Làm xong hết thảy, hắn suy nghĩ một lát, lại lấy ra một chiếc rương gỗ lớn, mở ra.
Khí lạnh tỏa ra bốn phía, thấy bên trong rương đều là khối băng.
Một cái rương đầy rượu mạnh và đồ uống đông lạnh!
Đây là một ít đồ uống hắn chuẩn bị cho mình từ sau khi trở thành thích khách cấp “Vô Sách”, hôm nay nếu đã có nhiệm vụ thì cứ lấy ra thưởng thức.
“Nói không chừng lát nữa phải chiến đấu, uống nhiều sẽ hỏng việc...”
Cố Thanh Sơn chọn ba chai rượu mạnh, lấy ra ngoài, sau đó cất rương gỗ lại.
Ba bộ chén đũa được dọn ra.
Có rượu, có cơm rang, có cá, có trà bánh.
Một bàn thức ăn thịnh soạn.
“Đến đây, ra ngoài làm việc điều kiện có hạn, các ngươi ăn tạm chút đi.” Cố Thanh Sơn gọi hai người kia.
Không ai trả lời.
Hai người đã nhìn đến choáng váng từ lâu.
“Bên ngoài là tận thế cấp Vô Sách, còn có quái vật vô cùng kinh khủng, còn có văn minh Thánh Linh thất lạc, ngươi lại muốn ăn cá sốt?” Quạ không thể tin nói.
Hắn ta đi lấy một bộ chén đũa, gắp môt miếng cá lên ăn thử, không nói gì.
Hắn ta vùi đầu ăn lấy ăn để.
Cố Thanh Sơn rót cho hắn ta một chén rượu, nói: “Ăn từ từ, không ai giành ăn với ngươi.”
Quạ liên tục gật đầu, không nói chuyện.
“Ngươi không ăn à?” Cố Thanh Sơn lại nhìn sang Ngự Quyển.
Ngự Quyển nhìn di chúc trên tay một chút, lại nhìn một nồi cá thơm ngào ngạt.
Miếng ớt đỏ tươi khiến cho miệng cậu ta dần dần đầy nước bọt.
Cổ họng trượt lên trượt xuống, Ngự Quyển nói: “Trước khi chết, ta muốn giữ lại một chút thể diện.”
“Vậy ngươi không ăn à?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Cho nên ta phải ăn nhiều một chút.”
Ngự Quyển nhận lấy chén đũa, cũng gắp một miếng cá.
“Thật sự không ngờ còn có thể ăn được thứ như vậy...”
Cậu ta lẩm bẩm, bưng một chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch.
Cố Thanh Sơn thấy hai người ăn, cũng không nói gì nữa, tự mình lấy chén đũa ra, từ từ ăn.
Một nồi cá, thêm cả nước sốt, đều bị ăn sạch.
Quạ và Ngự Quyển vuốt bụng, ngồi sát bên tường.
“Ngươi vừa mới nói... Ăn là để điều chỉnh trạng thái, lấy tinh thần no đủ đối mặt với hoàn cảnh khó khăn?” Quạ hỏi.
“Đúng vậy.” Cố Thanh Sơn cầm một ly trà, từ từ uống.
“Quái lạ, sao ta ăn no xong chỉ muốn ngủ?” Quạ nói.
Hắn ta lấy ra một cái túi ngủ từ hư không, chui vào, khóa kéo lại.
Ngự Quyển trái lại vẫn còn rất có tinh thần, lấy ra một quyển sách, đọc một mình.
Cố Thanh Sơn cười, uống xong tách linh trà trong tay.
Hắn đứng lên, đặt tay lên bức tường của tháp truyền tống, đi dọc theo bức tường bên trong tòa tháp.
Trên Giao diện Chiến Thần, hạng mục “Kỹ Nghệ Chiến Thần” chợt sáng lên.
Dòng chữ nhỏ theo đó xuất hiện:
[Tháp truyền tống này chứa phương pháp xây dựng không gian truyền tống sau đây:]
[Thuật truyền tống tinh linh.]
[Pháp trận truyền tống tới thế giới Vu Sư cực kỳ xa xôi.]
[Thuật pháp không gian thuộc loại hành quân hắc ám.]
[Tổ hợp ký hiệu mượn từ ổ côn trùng cao cấp tự nhiên.]
[...]
[Lĩnh ngộ được thuật pháp không gian trên, cần tổng cộng 2.753.400 nghìn hồn lực, ngài có muốn tu luyện hay không?]
“Tu luyện.” Cố Thanh Sơn nói.
Một dòng nhiệt khổng lồ chạy dọc theo bàn tay của hắn, từ bức tường trong tháp truyền tống ầm ầm tràn vào cơ thể hắn, cuối cùng dừng lại trong thức hải, hóa thành vô số tri thức có liên quan đến truyền tống không gian.
Cố Thanh Sơn đứng đó, từ từ nhắm hai mắt lại, nhanh chóng hấp thu tất cả tri thức.
“Ngươi đang làm gì? Cầu nguyện lần cuối sao?”
Chẳng biết từ lúc nào, Ngự Quyển đã ngẩng đầu, tò mò nhìn hắn.
Giây lát.
Cố Thanh Sơn mở mắt ra.
“Không, ta chỉ đang đối phó miệng quạ đen.” Hắn cười nói.
Cố Thanh Sơn vòng quanh tháp truyền tống, đi lại không ngừng.
Hắn bắt đầu quan sát ký hiệu không gian trên vách tường.
Hiện tại, mỗi một ký hiệu đập vào mắt, hắn lập tức hiểu rõ hàm nghĩa và tác dụng của ký hiệu này.
Cả cách thức chế tạo và sửa chữa những ký hiệu này nữa.
Khi hắn nhớ hết toàn bộ ký hiệu không gian thì đã là đêm khuya.
“Cái này không có vấn đề gì.”
Cố Thanh Sơn lẩm bẩm, nhìn về phía hai người kia.
Ngự Quyển đang chuyên chú viết gì đó.
Túi ngủ của Quạ khóa kín, vẫn luôn bất động, chắc là đang ngủ.
Cố Thanh Sơn đi tới, vỗ lên túi ngủ.
“Làm gì vậy?” Giọng nói của Quạ từ trong túi ngủ truyền đến.
“Có việc.” Cố Thanh Sơn nói.
Túi ngủ được mở ra.
Quạ từ bên trong ngồi dậy, cảnh giác nói: “Ngươi phát hiện được gì rồi?”
“Không có, chẳng qua là muốn giải quyết một chuyện của ngươi.” Cố Thanh Sơn nói.
“Ôi, ta đã nói rồi, ban đầu khi ta kiểm tra ở thành Hư Không, không phát hiện ra ta có năng lực ngôn linh gì hết. Ví dụ như...”
Quạ suy nghĩ một chút, nói rằng: “Ta nói trên trời sẽ lập tức có chín trăm thế giới rơi xuống, trực tiếp hủy diệt toàn bộ Tinh Vực U Ám, chuyện này sẽ xảy ra ngay bây giờ!”
Cố Thanh Sơn nhìn hắn, chợt phóng thần niệm ra ngoài, quan sát bầu trời và vùng quê bên ngoài.
Không có chuyện gì xảy ra.
Quạ khoanh tay nói: “Chuyện như này ta đã thử vô số lần, kết quả chính là lời nói của ta không phải lúc nào cũng thành hiện thực, nhưng ccũng ó vài tình huống ngoại lệ. Vì dụ như đang trong nhiệm vụ chiến đấu, tất nhiên chúng ta sẽ phải đối mặt với những hoàn cảnh khó khăn, kỳ thực chỉ cần suy đoán tình huống xấu thì đều sẽ phát hiện bản thân rơi vào hoàn cảnh giống như ta.”
Cố Thanh Sơn khẽ run, đăm chiêu nói: “Chuyện tồi tệ sẽ luôn xảy ra theo cách tồi tệ hơn... Nếu như luôn lo lắng về một tình huống nào đó, vậy thì nó rất có thể sẽ xảy ra...”
Quạ vỗ đùi, nói: “Đúng, thích khách ở cấp bậc như chúng ta nhất định đều tham dự những nhiệm vụ hung hiểm nhất. Đổi thành bất kỳ kẻ nào làm những chuyện này, miễn là chú ý một chút đến sự vật xung quanh, hiển nhiên đều sẽ lo lắng giống như ta, mà những lo lắng đến từ phán đoán về cục diện chiến đấu thường thường đều được chứng minh là đúng.”
“Cho nên ngươi nghĩ đây không phải vấn đề của ngươi?” Cố Thanh Sơn nói.
Quạ hỏi ngược lại: “Nếu quả thật là vấn đề của ta, vậy lời ta vừa nói rằng chín trăm thế giới sẽ lập tức đậo vào Tinh Vực U Ám, có xảy ra không?”
Thần niệm Cố Thanh Sơn vẫn tỏa ra như cũ, quan sát nơi xa xôi trong bầu trời đêm.
Cũng không có chuyện gì xảy ra.
Âm thanh của Ngự Quyển vang lên.
“Nói như ngươi cũng đúng, quả thực tồn tại loại khả năng như vậy. Đó là bởi vì bản thân sự việc sẽ phát triển như vậy, còn ngươi chỉ là phân tích ra từ sớm mà thôi.”
Cậu ta đi tới bên cạnh hai người, tiếp tục nói: “Nhưng thư viện Hư Không chúng ta có một vị đồng nghiệp đã từng thực hiện một bài báo cáo nghiên cứu về vận rủi. Sau khi tiến hành công tác thống kê số liệu về tình hình nhiệm vụ của hơn ba trăm cao thủ cấp Danh Hiệu trong thành Hư Không suốt mười năm qua thì phát hiện, ngươi chính là người xui xẻo nhất, chuyện xấu ngươi gặp phải nhiều hơn người đứng thứ hai đến 791 việc.”
...
Quạ ngẩn ngơ.
Cố Thanh Sơn ngơ ngác.
Bầu không khí đột nhiên lặng như tờ.
Ngự Quyển áy náy nói: “Ngại quá, chúng ta là tổ chức nghiên cứu khoa học, mọi chuyện đều dùng số liệu để nói.”
“Thế nhưng ta đã thực hiện 63 cuộc kiểm tra khác nhau, kết quả đều là ta không bị trúng lời nguyền gì cả, càng không có năng lực tương ứng!” Quạ nhảy dựng lên nói.
Cố Thanh Sơn cau mày: “Chẳng lẽ thật sự không có cách nào biết được rốt cuộc tình huống của hắn là thế nào?”
“Chí ít máy móc kiểm tra của thành Hư Không đều không được.” Ngự Quyển kiêu ngạo nói.
Ánh mắt Cố Thanh Sơn động một cái.
Quạ thở dài, nhìn qua có vẻ cô đơn.
“Quên đi, mặc kệ đó là năng lực gì ta cũng không muốn biết, vĩnh viễn không muốn biết!” Hắn ta quay đầu, đối mặt với bức tường.
Cố Thanh Sơn nhìn hắn ta, lại nhìn Ngự Quyển.
Ngự Quyển nhún vai, làm động tác xin lỗi.
Cố Thanh Sơn rơi vào trầm tư.
Giây lát.
Hắn tiến lên, vỗ vai Quạ, nói: “Ngươi biết năng lực lợi hại nhất của ta là gì không?”
Quạ không quay đầu lại, nhưng lại bị khơi dậy tính tò mò, hỏi: “Là cái gì?”
Ngự Quyển cũng nhìn về phía Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn nói: “Sức mạnh mạnh nhất của ta chính là khiêu vũ lắc mông.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận