Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1696. Chồng Chéo


Đánh dấu
“Việc này à, đây là bí mật của bộ tộc ma quỷ chúng ta.” Cố Thanh Sơn nói.
“Bí mật của tộc ma quỷ...” Ngự Quyển không cam lòng lẩm bẩm.
“Đúng, hơn nữa chỉ có người mạnh nhất trong giống loài ma quỷ Sợ Hãi mới được biết bí mật này. Cho nên, ngại quá, không thể nói cho ngươi biết.” Cố Thanh Sơn nói.
Ngự Quyển kinh ngạc nhìn Cố Thanh Sơn.
Ma quỷ Sợ Hãi còn có bản lĩnh này?
Xem ra nghiên cứu về ma quỷ của thư viện vẫn còn thiếu.
Cố Thanh Sơn không nói thêm gì nữa mà lại lấy ra một cái nồi, chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.
Bây giờ đã là sáng sớm.
“Bữa sáng là một trong ba việc quan trọng nhất trong hôm nay, nó liên quan đến tâm trạng và năng lượng của cả một buổi sáng.” Hắn lẩm bẩm.
“Trong một ngày, hai chuyện quan trọng còn lại là gì?” Ngự Quyển hỏi.
“Ta đoán là cơm trưa và cơm tối.” Quạ nói.
“Không, là chờ cứu viện và chuẩn bị tham gia chiến đấu.” Cố Thanh Sơn nói.
Kế tiếp, Cố Thanh Sơn tự mình ra tay, làm một bàn cơm thịnh soạn.
Ba người ăn một bữa no nê.
Sau khi ăn xong.
“Nếu còn bị cái loại tận thế ôn dịch chết tiệt này vây ở đây thêm nữa, ta sợ ta sẽ béo lên mất.” Quạ xoa bụng nói.
Lúc biết được năng lực mới của mình, bóng ma trong lòng hắn ta bị quét một cái sạch trơn, lúc ăn cũng có khẩu vị hơn.
Mặc dù vốn hắn ta đã rất có khẩu vị.
“Ngươi ăn ít một chút không được à? Nói cho cùng, đó vẫn là vấn đề tự chủ.”
Ngự Quyển chế nhạo.
Cậu ta dựa vào tường, cũng xoa bụng.
“Nhắc mới nhớ, chắc đến trưa là đại quân của thành Hư Không sẽ đến nhỉ?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Xem thời gian, có lẽ không chênh lệch lắm.” Quạ nói.
Lách cách!
Lách cách!
Lách cách!
Âm thanh lanh lảnh từ trên mái tháp truyền tống vang lên.
Mặc dù các loại thuật pháp truyền tống mạnh nhất trong hư không đều tập trung tại đây, nhưng thế giới chồng chéo bên ngoài vẫn luôn tấn công vào chỗ này.
Cho nên, tháp truyền tống chỉ có thể kiên trì trong thời gian có hạn.
May mà Cố Thanh Sơn học đã học xong các thuật pháp truyền tống nơi đây, nên mới có thể kéo dài tuổi thọ của tháp được lâu hơn.
Chỉ thấy hắn lấy ra bút khắc ký hiệu không gian, bôi một đống vật liệu phù chú dự bị lên trên ngòi bút, sau đó bay lên.
Ở trên trần nhà, hắn cẩn thận phác họa ký hiệu mới.
Giây lát sau.
Hắn đã tu bổ xong xuôi.
Cố Thanh Sơn thở phào nhẹ nhõm, nhìn túi công cụ được chuẩn bị sẵn trong tháp truyền tống.
Vật liệu tu bổ còn lại chừng phân nửa.
Hy vọng có thể chống đỡ được đến lúc đại quân đến.
Bỗng nhiên.
Phía dưới truyền đến một tiếng động rất nhỏ.
Cố Thanh Sơn cúi đầu nhìn, chỉ thấy Ngự Quyển đụng vào bức tường, cả người ngã trên mặt đất, còn Quạ đướng ở một bên, vẻ mặt nghi hoặc.
Cố Thanh Sơn hạ xuống, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Quạ khoanh tay nói: “Vừa rồi chính cậu ta đụng vào tường, ta cũng không biết có chuyện gì.”
Hai người nhìn Ngự Quyển.
Ngự Quyển cũng là chức nghiệp giả, bị đụng một chút cũng không cảm thấy đau đớn, chỉ trừng mắt ngồi dưới đất, không hề nhúc nhích.
“Vừa nãy trước mắt ta đột nhiên xuất hiện một con quái vật, ta giật bắn mình nên...”
Hắn còn chưa dứt lời, Cố Thanh Sơn và Quạ đã hiểu.
“Ý của ngươi là... có quái vật lẻn vào tòa tháp này?”
Quạ tháo thanh kiếm bên hông ra, nắm trong tay.
Cố Thanh Sơn cũng lấy song kiếm ra, đồng thời phóng thần niệm quét qua toàn bộ tháp truyền tống.
Hai người chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
Một hơi thở.
Hai hơi thở.
Ba hơi thở.
“Ngươi có phát hiện gì?” Quạ thấp giọng hỏi.
“Ta không cảm giác được quái vật.” Cố Thanh Sơn nói.
Hai người cùng nhìn vào Ngự Quyển.
“Không lừa các ngươi...” Ngự Quyển vội vàng nói: “Ta thực sự thấy được một quái vật tiền sử đã tuyệt chủng từ lâu!”
Cố Thanh Sơn thu lại ánh mắt, nhìn toàn bộ ký hiệu không gian trong tháp truyền tống,
Không có gì hư tổn.
Sao lạ vậy? Lẽ nào có quái vật có thể ngăn cản sự ảnh hưởng của bấy nhiêu loại thuật pháp không gian trong này, trực tiếp lẻn vào đây?
Hắn vừa động tâm niệm.
Kiếm phong nổi lên.
Ngoại trừ vị trí Quạ và Ngự Quyển đang đứng, những nơi khác đếu bị kiếm phong cuốn qua một lần.
Không thu hoạch được gì.
Ngược lại, Cố Thanh Sơn càng trở nên cảnh giác.
Ngự Quyển không giống như là đang nói dối, hơn nữa một lời nói dối như vậy, nói ra cũng chẳng bõ công.
“Ta nghĩ ngươi bị ảo giác rồi.”
Quạ hướng về phía Ngự Quyển nói, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
“Chẳng lẽ...”
“Đừng nói!” Cố Thanh Sơn quát lên: “Cậu ta không bị nhiễm tận thế ôn dịch, nếu không thì ta và ngươi cũng đã bị lây rồi!”
Bỗng nhiên.
Ba tấm thẻ bài thân phận của ba người cùng nhau chấn động.
“Cảnh cáo! Tinh Vực U Ám phát hiện ra cơn bão không gian không xác định!”
“Đại quân đã tổn thất 720 lính trinh sát.”
“Cơn bão được chứng minh là có tính hủy diệt đặc thù.”
“Trong cơn bão này, không thể nào sử dụng tất cả pháp thuật truyền tống, đại quân tạm hoãn hành động.”
“Những ai còn sống hãy chú ý ẩn nấp, chờ đợi thời cơ.”
Chấn động trên thẻ bài thân phận biến mất, khôi phục vẻ an tĩnh.
“Bọn họ không tới?” Cố Thanh Sơn trầm giọng nói.
Quạ và Ngự Quyển gật đầu.
Ba người nhất thời không nói được gì, tâm trạng có vẻ sa sút.
Bên ngoài là tận thế đang hoành hành, văn minh thất lạc, quái vật tuyệt chủng, còn mình thì bị vây trong một tòa tháp truyền tống không thể di chuyển, cảm giác này không tốt chút nào.
Cố Thanh Sơn đang suy nghĩ về tất cả các sự kiện, chợt nghe Quạ kêu to một tiếng.
“A!”
Quạ đột nhiên lắc mình, tránh ra một khoảng, sau đó vung kiếm về phía trước.
Phía trước hắn không hề có gì, nhưng mà một kiếm này lại vung ra vừa nhanh vừa mạnh, mang theo tầng tầng lửa cháy.
Keng!
Trong tiếng binh khí va chạm kịch liệt, Địa kiếm chặn lại kiếm của Quạ.
Quạ khôi phục lại vẻ mặt bình thường, hết nhìn đông lại nhìn tây, nói: “Ơ? Đám quỷ ôn dịch vừa nãy đâu rồi?”
Cố Thanh Sơn trầm giọng nói: “Ta không thấy quỷ ôn dịch gì, nhưng nếu ta không đỡ lần này, sợ rằng tháp truyền tống đã bị một kiếm của ngươi hủy đi.
Quạ nhìn Cố Thanh Sơn, lại nhìn sang hai thanh trường kiếm chồng lên nhau, dần dần hiểu ra.
“Sự việc này có vẻ lạ rồi đây... Ngự Quyển, ban nãy ngươi thấy năm tên quỷ ôn dịch phải không?” Quạ hỏi.
“Không, ta ở một chỗ sâu trong vùng băng lạnh lẽo, thấy được một con quái vật cao khoảng chừng mười tầng lầu.” Ngự Quyển nói.
“Quạ, còn ngươi?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Ta ở trong một thành phố bị thiêu rụi, trên đường phố đầy rẫy thi thể.” Quạ nói.
Như vậy thật kỳ lạ.
Cảnh tượng mà hai người nhìn thấy hoàn toàn khác nhau.
“Ta biết rồi!” Ngự Quyển đột nhiên la lên.
Hắn lấy ra một chiếc đồng hồ cát rồi đặt nó dưới đất.
Ngay sau đó, hắn lại lấy ra hai chiếc đồng hồ cát nữa, cùng với hai chiếc đồng hồ báo thức và một bánh xe quay nước loại nhỏ.
“Các ngươi mau nhìn!”
Ngự Quyển chỉ vào những vật này, nói.
Cố Thanh Sơn nhìn chăm chú, chỉ thấy tốc độ rơi của cát bên trong ba chiếc đồng hồ cát đều không giống nhau.
Còn hai chiếc đồng hồ báo thức, một chỉ bảy giờ mười lăm phút, một chỉ mười hai giờ ba mươi mốt phút.
Về phần bánh xe quay nước, tốc độ dòng nước trong đó lúc thì nhanh lúc thì chậm.
“Thời gian! Thời gian xảy ra vấn đề!” Ngự Quyển kích động nói.
Cố Thanh Sơn suy nghĩ một chút, nói: “Có phải có liên quan đến cơn bão không gian hay không?”
Ngự Quyển nói: “Đúng! Có ít nhất ba thời không khác nhau đã xâm nhập vào tòa tháp này.”
“Vì sao...”
Cố Thanh Sơn còn chưa nói xong một câu, chỉ cảm thấy bốn phía bỗng nhiên biến đổi.
Hắn phát hiện mình đứng trong một nơi tối tăm.
Bầu trời có sao.
Dưới màn đêm, vài người đàn ông mặc áo giáp đơn sơ, trong tay cầm trường mâu, đang cảnh giác nhìn hắn.
“Thánh Linh Bảo Vệ.”
Bọn họ cùng quát lên.
Ánh sáng trắng nhàn nhạt tỏa ra từ trên người họ, bám vào trên trường mâu.
Cố Thanh Sơn giơ kiếm rồi lại buông.
“Đừng động thủ, ta là người mình.” Hắn lớn tiếng nói.
“Người mình?” Người đối diện cũng lớn tiếng nói: “Ngươi đã đột biến thành bộ dạng này, nhất định đã nhiễm ôn dịch!”
Cố Thanh Sơn ngẩn ra, cúi đầu nhìn chính mình.
Ma quỷ.
Mình chính là ma quỷ Sợ Hãi. Loại ma quỷ này tuy rằng bề ngoài giống con người, nhưng trên đầu có sừng, khuôn mặt dữ tợn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận