Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1705. Mười Phút Chồng Chéo


Đánh dấu
Hơn nữa còn là người của thế giới Ác Quỷ!
Không nghĩ tới, dịch bệnh tận thế lại lây nhiễm lên người của thế giới Ác Quỷ đầu tiên.
"Đặc sứ đại nhân, trên thị trấn của ta xuất hiện chuyện xấu. Ta là trưởng trấn nên ta phải tới xem xem tình hình hiện tại là như thế nào."
Cố Thanh Sơn cầm theo một cây cung, chỉ hơi lóe lên là đã biến mất.
Quạ cũng đi theo phía sau.
Sắc mặt của đặc sứ cũng hơi thay đổi, lẩm bẩm: "Kỳ lạ, hai tên ác quỷ kia là sao? Tại sao lại biến thành kiểu dáng kỳ lạ như vậy? Còn dám giết con dân chúng ta chứ..."
"Rod thiếu gia còn nhỏ, rất dễ dàng gặp nguy hiểm."
Rồi hắn ta dùng một động tác tay đặc biệt.
Tám tên kỵ sĩ và hắn ta cũng theo đó mà biến mất.
Quái vật có lớp da đen kịt, mọc thêm năm cái chân, mở cái miệng khủng bố của mình ra rồi nuốt một cái đầu người vào bụng.
"A a a a a, thật tuyệt! Hương vị thật tuyệt vời!"
Ác quỷ biến thành quái vật, dùng tiếng người mà hét lên.
Sau khi ăn xong cái đầu kia, cơ thể nó liên tục nhúc nhích, rồi lại có thêm một cái chân mọc ra.
Quái vật sáu chân mặt người ngẩng đầu lên, tìm kiếm trong đám người đang hỗn loạn, cuối cùng ánh mắt của nó dừng lại trên người một cô bé.
"A, mùi vị thật sự là thơm mà, chẳng lẽ là tín đồ của Nữ Thần Hoa Tươi và Nước Suối hay sao?" Quái vật cười cười, rồi nó bỗng cười to với một điệu cười rất rùng rợn: "Chắc chắn là rất ngon!"
Ngay sau đó...
Từng đường bóng mờ lấp lóe, quái vật đã xuất hiện trước người cô bé kia, hai cái chân sắc bén như hai thanh đao chém về phía cô bé.
Cô bé sợ hãi hét: "Suối Nước Lạnh!"
Một dòng nước suối có nhiệt độ rất lạnh bỗng dưng xuất hiện, đập vào trên người quái vật.
Quái vật chỉ bị đập hơi ngửa ra sau, sau đó... không có sau đó.
Nó dùng ánh mắt cao ngạo của mình nhìn xuống cô bé, nói bằng chất giọng bình thản:
"Chỉ như vậy thôi sao? Đúng là tín đồ thấp kém nhất mà. Giá trị duy nhất của ngươi, chính là trở thành lực lượng tiến hóa cho ta mà thôi!"
Khi nói chuyện, quái vật cũng duỗi bốn cái chân của mình ra, tóm lấy cô bé kia.
Nó mở cái miệng đầy răng nhọn của mình ra...
Đúng lúc đó, xa xa truyền tới tiếng rít gió, ngay sau đó là năm tia sét màu trắng xanh bắn trúng đầu của nó.
Quái vật lảo đảo sắp ngã.
Lực lượng của sấm sét làm cho nó tê người, đứng nguyên tại chỗ không thể cử động được.
Thần Thông Sấm Sét - Kinh Mộng.
Cố Thanh Sơn để cung xuống, hét: "Quạ!"
Vào lúc này, một bóng đen lướt qua trời cao, bay tới trên đầu quái vật kia.
Nữ kỵ sĩ cầm kiếm nhỏ dài, dùng tốc độ rất chậm đâm vào đầu quái vật.
"Nổ."
Cô ta nói.
Uỳnh!
Ánh lửa bùng lên tận trời!
Cơ thể khổng lồ của quái vật kia ngã xuống đất, đã chết ngắc.
Quạ đi tới ôm cô bé kia, lùi về phía sau hơn mười mét.
"Cô gái xinh đẹp, có thể đồng ý lời mời ăn tối của ta hay không?"
Quạ cúi đầu nhìn cô bé trong ngực, mỉm cười hỏi.
Cô bé kia vẫn rất biết ơn, nói: "Đương nhiên là có thể rồi, cảm ơn cô đã cứu cháu."
C...ô...?
Sắc mặt của Quạ cứng lại.
Cố Thanh Sơn nghiêng đầu đi, lại giơ cung tụ lực.
Cây cung trên tay là một trong ba vật phẩm trong rương, cũng là một cây cung tốt nhất trong trấn nhỏ này, rất phù hợp với thân phận trưởng trấn.
Còn có một con quái vật nữa chưa chết.
Cố Thanh Sơn yên lặng ngắm bắn, ngay sau đó dùng tốc độ cực nhanh bắn ra rất nhiều mũi tên.
Vù vù vù vù vù!
Cung thuật - Loạn Vũ!
Khoảng bảy, tám mũi tên có những tia sấm sét quấn quanh, xẹt qua từng hình vòng cung bất quy tắc, bắn về phía quái vật kia.
Quái vật duỗi chân ra, đập bay năm mũi tên, thế nhưng vẫn còn có hai mũi tên bắn trúng mục đích.
Quái vật ngay lập tức run rẩy, không thể cử động được nữa.
Thần Thông - Kinh Mộng!
Thần thông này luôn luôn dùng tốt.
Ngay sau đó, tám tên kỵ sĩ xuất hiện, lao tới, dùng kiếm chém tới rất ngọt, phân thây hoàn toàn quái vật này.
"Kỵ sĩ! Là người của phủ tử tước!"
"Rod thiếu gia cũng ra tay!"
"Quái vật đã bị giết chết...!”
"Chúng ta được cứu rồi!"
Đám người reo hò vui sướng.
Đặc sứ từ hư không xuất hiện, đứng bên người Cố Thanh Sơn.
"Rod thiếu gia, trên trấn của ngài thường xuyên xuất hiện loại quái vật này hay sao?" Hắn ta hỏi.
"Chưa từng xuất hiện, mà những người này rõ ràng là người của thế giới Ác Quỷ, cũng không biết bọn họ xảy ra chuyện gì nữa." Cố Thanh Sơn nói.
Đặc sứ trầm tư.
"Kỳ lạ..." Hắn ta lẩm bẩm.
Cố Thanh Sơn nhắc nhở: "Từ những lời nói của quái vật kia, chúng ta biết rằng nó vẫn nhớ được mọi chuyện khi mình vẫn còn là ác quỷ."
Đặc sứ gật đầu: "Xem ra bọn họ gặp phải chuyện kinh khủng nào đó, hơi giống như là..."
Đặc sứ nghiêng đầu sang nơi khác, nhìn về phía đám người đang vây xem xung quanh.
Hỏi lớn:
"Trong số các ngươi, có ai là tín đồ của Thần Dịch Bệnh hay không?"
Không có ai trả lời.
Đặc sứ hỏi tiếp: "Còn Đại Xà Độc Hại? Thiếu Nữ Đau Khổ thì sao? Có ai là tín đồ của hai thần linh này không?"
Mọi người nhìn nhau, một ông già cố lấy dũng khí mà nói: "Đại nhân, chúng ta đều là nông dân chuyên trồng trọt, bình thường đều tín ngưỡng mấy thần linh như Thần Nắng Mai, Mặt Đất, Nước Suối mà thôi, không ai tín ngưỡng thần linh hệ Tử Vong cả."
Đặc sứ cũng thấy vậy, nên ánh mắt lại chuyển tới trên xác của ác quỷ.
Nếu có tín đồ của thần Dịch Bệnh thì có thể biết được hai ác quỷ này bị làm sao rồi.
Thế nhưng đối với một trấn nhỏ làm nông, muốn tìm được tín đồ của mấy thần linh kia thật sự là rất khó khăn.
Đặc sứ nhìn Cố Thanh Sơn rồi nói: "Thôi được rồi, ta sẽ đưa hai cái xác này về, vừa điều tra vừa thông báo cho người của thế giới Ác Quỷ, có lẽ bọn họ biết chuyện gì đã xảy ra. Rod thiếu gia, ngài cảm thấy thế nào?"
"Chuyện này là chuyện của trấn Ramon mà ngài vẫn chịu hỗ trợ xử lý, ta rất biết ơn ngài." Cố Thanh Sơn nói.
Đặc sứ gật đầu, đi tới phía trước, bắt đầu chỉ huy đám kỵ sĩ thu cái xác lại.
Cố Thanh Sơn chuẩn bị đi tới quan sát thì trên cổ tay truyền tới sự đau đớn rất mãnh liệt.
Hình xăm màu xanh lam lại bốc cháy lên lần nữa.
Hàng trăm ngàn tiếng nói cùng vang lên:
"Xuất hiện một tình huống bất ngờ."
"Có một mảnh vỡ của thế giới quái vật đột nhiên xâm nhập vào khu vực của ngươi, theo góc độ không gian mà nói thì nó và trấn Ramon sẽ chồng lên nhau, thời gian là khoảng mười phút."
"Sau mười phút, mảnh vỡ này sẽ tiếp tục trôi nổi về phía trước, hiệu quả chồng lên nhau sẽ biến mất."
“Xin chú ý, ngươi phải cố gắng sống sót, cũng cam đoan con dân của ngươi sống sót.”
Không gian chồng chất sao?
Cố Thanh Sơn rút mũi tên ra, đặt lên trên dây cung, quan sát mọi thứ xung quanh.
Bầu trời thay đổi liên tục, có lúc là trời tối, có lúc là ban ngày, có khi có mây xuất hiện, có khi lại biến mất hoàn toàn.
Trên mặt đất, rất nhiều ảo giác đang dần dần biến thành sự thật.
Quái vật!
Cố Thanh Sơn cảm thấy hồi hộp, hét lớn: "Đội dân binh! Người của đội dân binh đâu?"
Một đám nông dân đẩy mọi người ra mà đi tới.
Trong tay bọn họ là các loại vũ khí, người đi đầu báo cáo: "Rod thiếu gia, nghe nói có quái vật ăn người, sau khi chúng ta tập kết đầy đủ đã chạy tới nơi đây ngay!"
Ánh mắt Cố Thanh Sơn đảo qua những người này.
Mặc dù thế giới này là thế giới mạnh nhất, thế nhưng những người trước mắt cũng chỉ là nông dân rất bình thường mà thôi.
Ngày bình thường, bọn họ có thể trồng trọt, có thể đánh đuổi một vài thú hoang, thế nhưng muốn mấy người này chiến đấu với đám quái vật khủng bố kia thì vẫn kém rất xa.
Cố Thanh Sơn ra lệnh: "Các ngươi hãy đi tập hợp tất cả mọi người trong trấn, rồi dẫn người trốn vào trong sở tị nạn, đi ngay bây giờ!"
Khi trước mới tới đây khai khẩn thì có rất nhiều thú dữ, vì chống lại sự tấn công của thú dữ cho nên nhóm người đầu tiên tới khai khẩn đã cùng nhau xây dựng nên một phòng tị nạn rất chắc chắn.
Những người nông dân kia ngẩn người.
Đã rất nhiều năm rồi, họ chưa từng sử dụng nơi đó.
Với lại, quái vật đã bị giết chết rồi mà?
Bạn cần đăng nhập để bình luận