Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1706. Giải Cứu! (1)


Đánh dấu
Bỗng nhiên, từ hư không xuất hiện một bàn chân khổng lồ, giẫm mạnh xuống mặt đất.
Rầm!
Tất cả mọi người bị chấn động tới nảy lên, rất nhiều căn phòng đều bị lung lay tới sắp đổ.
Chiều rộng bàn chân khổng lồ kia bằng hai tòa nhà, mà chiều dài thì khi nhìn lên cũng không thấy tận cùng là ở nơi nào.
Sau khi nó giẫm lên mặt đất thì ngay lập tức lại biến mất, chẳng biết ở nơi đâu.
Cảnh tượng này làm cho tất cả mọi người cảm thấy hoảng sợ.
Cảm giác hồi hộp lo lắng trong lòng Cố Thanh Sơn càng mạnh hơn.
Rất rõ ràng, cảnh tượng vừa rồi là dấu hiệu hai thế giới chồng lên nhau.
Khi cả hai thế giới chồng lên nhau một cách hoàn toàn thì chủ nhân của bàn chân kia sẽ xuất hiện.
"Đội dân binh, nghe theo mệnh lệnh của ta, đi nhanh lên! Nếu như ai dám không nghe lệnh của ta thì ta sẽ treo cổ hắn lên!" Cố Thanh Sơn hét lớn.
Tới lúc này, đội dân binh kia mới giật mình tỉnh táo lại.
Ngay lập tức, bọn họ xoay người chạy đi tập hợp dân chúng trong thị trấn, rồi dẫn mọi người tới phòng tị nạn.
"Làm sao lại vậy?" Quạ đi tới, truyền âm hỏi.
"Thế giới sẽ chồng lên nhau, kéo dài khoảng mười phút." Cố Thanh Sơn nói.
Quạ cũng cẩn thận hơn trước.
Đặc sứ mang theo tám tên kỵ sĩ, đi tới cạnh Cố Thanh Sơn.
"Rod thiếu gia, có vẻ như ngài biết điều gì đó."
Cố Thanh Sơn bình thản trả lời: "Đương nhiên rồi. Gần đây xuất hiện rất nhiều chuyện kỳ lạ. Vào hôm nay, ở bên ngoài trấn ta còn gặp được một giống sói mới cơ mà. Ta và kỵ sĩ của ta phải dùng toàn lực mới giết chết được con sói kia."
Đặc sứ nghiêm túc lên, hỏi: "Ngài cho rằng tình hình hiện tại là như thế nào? Có phải là dấu hiệu cho việc công quốc khác muốn chiến tranh hay không?"
"Không, ta cảm thấy sẽ có chuyện càng tồi tệ hơn sẽ xảy ra." Cố Thanh Sơn nói.
Đặc sứ nhìn những căn phòng sắp đổ kia, lại nhìn về phía xác quái vật rồi hỏi: "Ngài cảm thấy chúng ta cần gọi tiếp viện hay không?"
"Nếu có, thì ngay lập tức gọi tới." Cố Thanh Sơn nói.
Đặc sứ rút chiếc gậy ngắn ra, gõ gõ vào hư không.
Rồi hắn ta lẩm bẩm: "Ta, mục sư tín ngưỡng Thần Chiến Tranh, kêu gọi bộ đội biên phòng thứ năm của công quốc, xin hãy lập tức tới trợ giúp."
Vài giây sau...
Hư không mở ra, một người đàn ông mặc áo giáp toàn thân xuất hiện.
Hắn ta nhìn về phía mọi người, dùng giọng nói lạnh lùng nói:
"Ta nhận được tin xin trợ giúp của các ngươi."
"Tất cả bộ đội biên phòng đội thứ năm đang chạy tới, sau ba mươi giây nữa sẽ tập hợp tại đây, lúc nào cũng có thể tham gia chiến đấu."
"Thế nhưng..."
"Ta phải nhắc nhở các ngươi, nếu như các ngươi kêu gọi bộ đội biên phòng tới, cuối cùng lại bị phát hiện rằng báo cáo là giả, thì không chỉ là các ngươi, ngay cả tử tước đều sẽ bị trừng phạt nặng nề."
Mọi người yên tĩnh.
Các kỵ sĩ phụ thuộc vào tử tước đều hồi hộp.
Đặc sứ vẫn duy trì bình tĩnh, chỉ vào Cố Thanh Sơn rồi nói: "Người này chính là trấn trưởng, cũng là Đoạn Tội giả vừa mới thức tỉnh, là ngài ấy mời các ngươi tới đây trợ giúp."
"Đoạn Tội..."
"Đoạn Tội Giả sao?"
Người đàn ông kia đánh giá Cố Thanh Sơn, rồi tháo mũ giáp ra.
Đó là một người đàn ông với khuôn mặt đầy sát khí.
Hắn ta nhìn chằm chằm vào Cố Thanh Sơn rồi nói lớn:
"Đoạn Tội giả... Thật sự là hiếm thấy, lý do mà ngươi tìm đến quấy rầy bộ đội biên phòng chúng ta là gì?"
"Cũng không phải ta muốn quấy rầy các ngươi..." Cố Thanh Sơn nghiêm túc, nói: "Tình hình nơi này rất nguy hiểm, ngay sau đó sẽ có quái vật tới tấn công, mà dân binh lại không đủ lực lượng để giải quyết."
Người đàn ông kia đi tới, sắc mặt lạnh lùng dần dần biến mất.
"Hóa ra là như vậy sao, nói sớm không phải tốt hơn à, các huynh đệ chắc chắn sẽ dẹp yên giúp ngươi."
Hắn ta vỗ vai Cố Thanh Sơn rồi nói một cách nhiệt tình.
Cố Thanh Sơn nhìn người đàn ông này.
Đó là một người đàn ông mặt tròn, râu quai nón, cạnh mắt trái có một vết sẹo, giống như bị một vũ khí nào đó làm bị thương, tuổi tác là khoảng hơn hai mươi tuổi.
Trên giáp vai của người này có in một huy hiệu.
Nền màu đen, hoa văn màu vàng, trên huy hiệu hình tròn còn vẽ một con sư tử và một con chim ưng.
Sau khi tìm tòi trong trí nhớ thì Cố Thanh Sơn cũng đã biết huy hiệu này đại diện cho thứ gì.
Đây chính là huy hiệu của gia tộc bá tước Xiis - quân vụ đại thần của công quốc.
Trong thế giới này, các gia tộc dùng tín ngưỡng thần linh làm nền tảng để chiêu mộ những người cùng tín ngưỡng, trở thành một bộ phận trong thế lực của họ, làm việc cho họ.
Nói cách khác, người trước mặt là kỵ sĩ của phủ bá tước.
Cố Thanh Sơn thử thăm dò: "Không biết có chuyện gì mà ta có thể giúp được các hạ không?"
"Ha ha, dễ lắm dễ lắm. Đại nhân nhà ta gặp một chuyện khá nan giải, ta nghĩ nếu như ngươi có thể phát triển mấy năm nữa, học được một pháp thuật trên Pháp điển Đoạn Tội thì có thể giúp đỡ đại nhân nhà ta." Người này nói một cách rất thẳng thắn.
Hóa ra là loại chuyện này.
Xem ra bọn họ đã biết được từ sớm, chỉ có Đoạn Tội giả mới có thể giải quyết vấn đề của bọn họ.
Cố Thanh Sơn cười cười, nói: "Chỉ cần không phải chuyện gì tà ác, thì hiện tại ta cũng có thể đồng ý với ngươi."
Người kia rất vui mừng, nói: "Rod thiếu gia, mặc dù ta biết ngươi nhưng lại không biết rằng ngươi đã trở thành Đoạn Tội giả. Xin giới thiệu một chút, ta là kỵ sĩ trưởng của gia tộc Xiis, Moore."
Rồi hắn ta chỉ về phía sau mình...
Nơi đó có từng hàng chiến sĩ xếp hàng chỉnh tề, liên tục xuất hiện từ hư không.
"Những huynh đệ này đều là người của ta, chúng ta thuộc đoàn kỵ sĩ thứ hai của bá tước Xiis, năm nay được sai tới nơi này làm bộ đội biên phòng."
Cố Thanh Sơn lần lượt chào hỏi đám người vừa xuất hiện.
Moore còn đang định nói tiếp cái gì đó, thế nhưng lại cùng với Cố Thanh Sơn yên lặng lại.
Mọi người đều ngẩng đầu lên quan sát.
Trên bầu trời, một bóng mờ màu đỏ thẫm chầm chậm bay xuống.
Bóng mờ này bao phủ toàn bộ bầu trời, làm cho mọi người cảm thấy rất hồi hộp.
"Đây là thứ gì? Trước kia các ngươi đã từng gặp thứ này bao giờ chưa?" Moore hỏi.
"Nơi này của chúng ta không có thứ như vậy." Cố Thanh Sơn nói.
Đặc sứ cũng cau mày, nói: "Cái bóng đã khổng lồ như vậy, rốt cuộc thì nó là..."
Rồi hắn ta im bặt.
Bởi vì ngay lúc đó, có hai luồng sáng màu đỏ máu từ trong bóng mờ bắn ra, bắn tới con đường lát đá trước mặt mọi người.
Xì xì xì xì... bùm bùm...
Con đường bị bắn nổ vụn, rồi dần dần hóa thành bột mịn.
Mà hai luồng sáng màu đỏ đó vẫn đang di chuyển, quét đi quét lại trên cái trấn nhỏ này.
Những nơi ánh sáng đi qua thì mọi thứ đều bị hóa thành tro bụi, biến mất.
"Loại pháp thuật gì đây!" Quạ kinh sợ mà hét lớn.
Moore xoay người lại, nhìn tới một kỵ sĩ mà nói nhanh: "Ta nhớ rằng ngươi chính là tín đồ của Thần Bí Mật Và Sự Thật đúng không?"
Mồ hôi lạnh của người kỵ sĩ kia chảy ra liên tục, sắc mặt chuyển trắng, nói với giọng run run: "Đại nhân, ta đã thăm dò, đó là ánh mắt, là ánh mắt!"
Nói tới những từ cuối cùng, hắn ta không nhịn được hoảng sợ mà hét lớn.
Mọi người đều im lặng.
Ánh mắt...
Nói cách khác, cái bóng mờ bao phủ cả bầu trời chính là một loại sinh vật nào đó, đúng không?
Đám người lại ngẩng đầu lên quan sát tiếp.
Trên bầu trời, bóng mờ đỏ thẫm kia vẫn liên tục liếc nhìn toàn bộ trấn nhỏ.
Có vẻ như nó đang tìm thứ gì đó.
Thế giới dần dần chồng lên nhau, cơ thể của nó cũng dần dần trở nên chân thật, gần như đã xuất hiện ở trên thế giới này rồi vậy.
Moore nuốt nước bọt, lẩm bẩm: "Chỉ ánh mắt cũng đã có uy lực kinh khủng như vậy rồi, đáng chết, thứ này là thứ gì chứ?"
Cố Thanh Sơn nhíu mày, âm thầm nắm chặt Địa kiếm.
Hiện tại cũng không còn có người nào chú ý tới hắn cả.
Cố Thanh Sơn nắm chặt Địa kiếm, nhìn về phía bóng mờ đỏ thẫm kia mà nghĩ tới một thứ.
Ngay sau đó, từng nhóm chữ nhỏ xuất hiện trên Giao diện Chiến Thần:
[Muốn dùng Địa Quyết để hoàn toàn giết chết quái vật đã tuyệt chủng tại chư giới này, cần số lượng hồn lực là: …]
Bạn cần đăng nhập để bình luận