Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1707. Giải Cứu! (2)


Đánh dấu
Sau đó là một khoảng im lặng.
Cố Thanh Sơn giật mình.
Chuyện này là...
Không thể tính toán được sao?
Lần đầu tiên trong đời, hắn thấy được Giao diện Chiến Thần lại không thể tính toán được như lần này!
Thấy vậy, hắn thả Địa kiếm trong tay ra, mặc kệ cho nó biến mất vào trong hư không, rồi đưa tay đặt lên trên túi trữ vật.
Chẳng may tình huống bết bát nhất xuất hiện, hắn sẽ không quan tâm ánh mắt của người khác mà rút "Cung Linh Hồn Rơi Xuống" ra.
Cây cung hồn khí cấp bậc mộng cảnh này có thể ăn mòn mọi thứ, có lẽ vẫn có tác dụng.
Trong hư không, bóng mờ đỏ thẫm kia dần dần trở nên rõ ràng.
Đã có thể thấy được cơ thể của nó khá giống với loài người.
Nó đang cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm lên trấn nhỏ.
Dân thường của trấn đã chạy trốn tới phòng tị nạn, trên mặt đất đã không còn thứ gì có thể hấp dẫn ánh mắt của nó, ngoài...
Ánh mắt đỏ lòm kia di động chầm chậm, bắn ra hai luồng sáng đỏ ngầu, dần dần tới gần đám người Cố Thanh Sơn.
Mọi thứ trên đường đi của nó đã bị phá hủy hoàn toàn, trên mặt đất chỉ còn lưu lại hai khe rãnh sâu không thấy đáy.
"Ôi Thánh Mẫu trên cao, làm sao có thể chiến thắng quái vật này được?"
Có người lẩm bẩm.
"Không gian của trấn nhỏ này đã bị khóa chặt rồi... chúng ta không chạy đi được!" Lại có một người kỵ sĩ hét lên.
Moore trở nên cực kỳ nghiêm túc, cầm huy chương của gia tộc trong tay, nói một vài câu gì đó, có vẻ như đang truyền tin tức này đi.
Rồi hắn ta cất huy chương đi, hét: "Chúng ta không chạy thoát được đâu! Tất cả mọi người, chuẩn bị chiến đấu!"
Mọi người đều rút vũ khí ra.
Bỗng nhiên, bóng mờ khổng lồ kia ngẩng đầu lên.
Hai luồng sáng đỏ sậm từ trên đất bỗng nhiên bỏ qua trấn nhỏ, bay tới bóng đêm vô tận.
Bóng mờ đỏ sậm này có vẻ như đã nhận ra điều gì đó, chỉ hơi lóe lên đã biến mất.
Nó đi.
Đám người vẫn rất khẩn trương, lúc nào cũng có thể liều chết chiến đấu, thật không nghĩ tới quái vật lại biến mất đơn giản như vậy.
Ngay sau đó...
Cố Thanh Sơn và Moore đồng thời lách người sang, biến mất tại chỗ.
Một luồng sáng màu đen xuyên thấu qua bóng đêm, bắn xuyên nơi hai người vừa đứng.
Rồi luồng sáng đó bắn lên trên mặt tường, dần dần ngưng tụ thành hình.
Đó là một cái vỏ ngoài màu đen.
Đầu của nó chỉ là một cái kìm lớn đầy răng nhọn.
"Cứu... cứu..."
Nó cầu xin mọi người.
Đám người cảm thấy rất bối rối.
Chuyện gì vừa xảy ra vậy?
Khi thấy mọi người không phản ứng, trong hư không lại có một luồng sáng màu đen rơi xuống, dung hợp với cái vỏ ngoài kia.
Lớp vỏ kia cuộn cơ thể lại, sau đó dần dần biến mất, rồi nơi đó chỉ còn lại một đám sương mù đen như mực.
Tiếp theo, đám sương mù đó lại biến thành hai cái kìm, xé rách hư không.
"Nó... đang làm gì vậy?"
Quạ hỏi.
Sau đó, hư không bị nó xé rách ra một lỗ lớn.
Trong cái lỗ này có đầy nước đục, hoàn toàn không rõ ràng bên trong có thứ gì.
Theo một luồng gió thổi ra ngoài thì cũng có một loại hơi thở tà dị, đen tối, mục nát từ trong đó truyền ra.
Ngay sau đó, vách tường mà hai cái kìm đang giữ chặt lại biến thành bức tường thịt nhúc nhích liên tục.
Mọi người đều chưa bao giờ thấy qua cảnh tượng này, nên đều hồi hộp tới mức nín thở.
Cố Thanh Sơn lại biết, thế giới trước mặt chính là thế giới của quái vật đã tuyệt chủng.
Hắn yên lặng thả thần niệm của mình ra, thăm dò không gian bên kia.
Ở bên đó là biển sâu.
Trong nước biển đục ngầu này, có một bóng mờ đỏ thẫm cao tới mức có thể nối liền trời và đất.
Đó chính là quái vật khi trước!
Tay của nó như là dãy núi, đang cầm một bóng đen đang giãy giụa.
Hai luồng sáng đỏ thẫm xuyên qua nước biển đục ngầu, bắn tới bóng đen đang giãy giụa, chứng tỏ bóng mờ đỏ thẫm kia đang nhìn chăm chú vào bóng đen, cũng làm cho bóng đen xuất hiện hình dáng chân thật.
Đó là một con cua khổng lồ màu đen. mọc đầy gai nhọn trên lớp vỏ của nó.
Con cua khổng lồ này vùng vẫy điên cuồng, thế nhưng vẫn không thể thoát khỏi tay của bóng mờ kia được.
"Ngươi... chỉ có... ngươi... là người mà ta vẫn luôn chờ đợi..."
"Cứu ta!"
Không biết tại sao mà nó lại nhận ra thần niệm của Cố Thanh Sơn, rồi nhanh chóng truyền âm cho hắn.
Cố Thanh Sơn thở dài.
Ta cứu ngươi?
Còn chưa xét tới việc ta có năng lực cứu ngươi hay không, chỉ là việc chọc giận cái bóng mờ kia thôi là đã đủ ta chết rồi.
"Xin lỗi, ta không làm được, ta không phải đối thủ của nó."
Cố Thanh Sơn truyền âm lại.
Khi hắn đang định thu lại thần niệm của mình thì con cua khổng lồ kia lại bùng nổ.
Nó nhanh chóng nói: "Ta ẩn núp tới tận đây là bởi vì chỉ có ngươi mới có thể cứu ta, ta đứng phía bên ngươi! Xin hãy cứu ta, ta sẽ báo đáp ngươi..."
Cố Thanh Sơn lắc đầu, thần niệm dần dần rút về cơ thể.
Khi thấy thần niệm của Cố Thanh Sơn sắp rời khỏi thì con cua khổng lồ kia truyền âm nhanh chóng: "Xin chờ đã! Ta có một lời nhắn dành cho ngươi, ngươi phải cứu ta, Cố Thanh Sơn!"
Cố Thanh Sơn ngẩn người.
Thế giới bên kia là của quái vật tuyệt chủng.
Thế giới này có những con quái vật đã tuyệt chủng trong dòng chảy hư không hỗn loạn.
Tại sao nó lại biết tên của ta?
Chẳng lẽ chính ta tại thế giới song song gửi tới ta một lời nhắn hay sao?
Cố Thanh Sơn nhìn tới bóng mờ đỏ thẫm kia, cắn răng, vẫn rút lui khỏi nơi này.
Đám người ở bên ngoài vẫn cẩn thận đề phòng như cũ.
"Không nên tới gần, cái lỗ này quá kỳ lạ, phía sau cái lỗ này chắc hẳn là một thế giới khác." Moore quát.
Cố Thanh Sơn yên lặng đứng yên tại chỗ.
Cho dù là khi trước, Giao diện Chiến Thần tuyên bố nhiệm vụ "Chiến Thần hư Không" thì hắn vẫn cảm thấy đối thủ của mình cũng không mạnh bằng bóng mờ đỏ thẫm kia.
Quá mạnh, bóng mờ kia quá mạnh.
Cho dù con cua kia có được tin nhắn của mình thì mình cũng không có cách nào cứu nó ra.
Kết quả cuối cùng, rất có thể mình và con cua kia đều bị giết chết.
Khi hắn đang suy nghĩ thì ánh mắt chuyển tới một thứ.
Trên Giao diện Chiến Thần, có một hàng số liên tục thay đổi:
[3:59…]
[3:58…]
[3:57…]
...
Cố Thanh Sơn nhịn không được mà hỏi: "Đây là cái gì?"
Giao diện Chiến Thần: [Đây là thời gian đếm ngược của mười phút, khi con số trở về không thì mảnh vỡ thế giới quái vật chồng lên đây sẽ rời khỏi, và không cách nào trở về trấn nhỏ này nữa.]
Cố Thanh Sơn ngẩn người, lại nhìn về phía con số đang thay đổi kia.
[3:45…]
[3:44…]
Chờ đã...
Mọi chuyện còn chưa kết thúc!
Cố Thanh Sơn thả thần niệm ra, lại chui vào bên trong cái lỗ không gian, rồi chui vào trong nước biển đục ngầu kia.
Lúc này, bóng mờ đỏ thẫm kia đang dùng toàn lực bóp nát con cua màu đen trong tay.
Mặc dù con cua khổng lồ cố gắng ngăn cản, thế nhưng vẫn bị đối phương tóm trong tay, không thể cử động được.
Vậy mà nó vẫn không từ bỏ cố gắng, tiếp tục bắn ra những cây gai nhọn màu đen kịt, làm cho bóng mờ đỏ thẫm khá là sợ sệt, thế công cũng hơi giảm chút.
Thế nhưng sau khi bắn ra những cây gai nhọn kia, thì con cua cũng yếu ớt hơn nhiều.
"Hãy kiên trì một lát nữa, ta cũng chỉ có một cơ hội có thể cứu ngươi mà thôi." Tiếng nói của Cố Thanh Sơn bỗng truyền tới.
Sau khi nghe được câu này thì con cua khổng lồ tỉnh táo lại, tiếp tục ngăn cản thế công của bóng mờ đỏ thẫm.
"Cần bao lâu nữa?"
"Sắp rồi."
...
"Còn bao lâu nữa?"
"Còn phải đợi một lát, ngươi kiên trì một lúc nữa đi."
...
"Ta sắp chết rồi."
"Hai mươi giây nữa thôi, cố gắng lên!"
...
"Vĩnh biệt, ta sẽ chết..."
"Tới lúc rồi!"
Sau khi truyền âm xong, Cố Thanh Sơn cắm cây cung trong tay xuống đất.
Trên Giao diện Chiến Thần, hai thế giới chồng lên nhau cũng chỉ còn mười giây cuối cùng.
Giây đầu tiên...
Bóng người Cố Thanh Sơn lóe lên, lướt vào trong lỗ hổng không gian.
"Sơn Nữ, cô chỉ cần hấp dẫn nó chú ý rồi sau đó lùi về ngay!"
"Vâng, công tử!"
Giây thứ tư...
Sơn Nữ bay lên trên.
Ngay sau đó, vô số sương mù màu đen bao phủ Sơn Nữ.
Nàng biến thành một con rồng khổng lồ, phóng về phía bóng mờ màu đỏ thẫm.
Bóng mờ đỏ thẫm ngay lập tức ngẩng đầu lên, đề phòng con Ma Long đang lao tới này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận