Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1708. Lời Nhắn Đến Từ Con Cua!


Đánh dấu
Vào khoảnh khắc đó, Cố Thanh Sơn rơi xuống trước mặt con cua, tay trái ấn lên người nó, tay phải cầm ra một quyển sách bìa đen.
Giây thứ sáu...
Vào lúc này, Ma Long do Sơn Nữ biến thành đã biến mất.
Nàng cũng chỉ cần thu hút sự chú ý của đối phương là đã hoàn thành nhiệm vụ rồi.
Sau đó, nàng dùng Súc Địa Thành Thốn, trở về trấn nhỏ.
Cố Thanh Sơn nói thật nhanh: "Vạn vật sinh diệt chỉ trong chớp mắt, dựa vào lực lượng Đoạn Tội của ta, những người khổ sở chắc chắn sẽ được cứu rỗi..."
"Thuật Thánh Ngôn - Tịnh."
Vào một giây cuối cùng!
Cuốn sách bìa đen phóng ra một luồng sáng thần thánh, bắn tới trên tay bóng mờ màu đỏ thẫm.
Bàn tay đó hơi nới lỏng ra.
Thời gian... kết thúc!
Cố Thanh Sơn và con cua khổng lồ cũng theo đó mà biến mất.
Thần kỹ - Di Hình Hoán Ảnh!
Trong nước biển đục ngầu, chỉ còn một cây cung gỗ còn trôi nổi mà thôi.
Hai thế giới chồng chéo đã kết thúc.
"A a a a!!!"
Bóng mờ đỏ thẫm tức giận hét dài.
Cố Thanh Sơn tóm lấy con cua khổng lồ màu đen, trở về phía bên kia của cửa động hư không.
“Công tử, vừa rồi thật nguy hiểm.”
Sơn Nữ nghĩ mà sợ, âm thanh từ trong thức hải vang lên.
Thời điểm Cố Thanh Sơn trở về, nàng liền ẩn vào trong thức hải của hắn.
“Ừ, suýt nữa là không về được rồi.”
Cố Thanh Sơn thở dài một hơi, đặt con cua xuống dưới đất.
Sự chồng chéo giữa hai thế giới đã kết thúc, tạm thời bóng mờ màu đỏ thẫm kia sẽ không cách nào truy đuổi đến đây.
Kế tiếp, mình phải tìm một cơ hội hỏi con cua này một chút, rốt cuộc nó mang theo lời nhắn gì.
Nhưng đầu tiên phải giải thích cho mọi người về lai lịch của con cua này.
Cố Thanh Sơn chợt phát hiện có gì đó không đúng.
Bốn phía không hề có tiếng động.
Mọi người vẫn đứng ở đó như cũ, cùng nóng lòng chờ đợi... Nhưng dường như bọn họ không nhìn thấy Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn nói với Quạ và vịt bông: “Này, chuyện gì xảy ra với các ngươi vậy?”
Quạ cầm kiếm trong tay, sắc mặt trầm tĩnh mà lạnh lùng, tựa như chuẩn bị giúp đỡ bất cứ lúc nào.
Nhưng hắn ta không hề có phản ứng, không nghe được âm thanh của Cố Thanh Sơn, cũng không nhìn thấy Cố Thanh Sơn.
Chuyện này là thế nào?
Cố Thanh Sơn nghiêng người nhìn.
Chỉ thấy cửa động hư không kia vẫn duy trì trạng thái mở ra như cũ.
Lẽ nào sự chồng chéo của thế giới còn chưa kết thúc?
Như vậy thật phiền toái, bóng mờ màu đỏ thẫm nhất định sẽ đuổi tới.
Cố Thanh Sơn đang suy tư, lại có một giọng nói từ dưới chân vang lên:
“Yên tâm, đây chỉ là một hiện tượng giả mà thôi. Trên thực tế sự chồng chéo của thế giới đã kết thúc, tên kia sẽ không đuổi tới.”
Con cua màu đen nói.
Cố Thanh Sơn nhìn con cua, lại nhìn sang mọi người, hỏi: “Vì sao bọn họ không nhìn thấy ta?”
“Bởi vì ta mang lời nhắn tới cho ngươi, chuyện này không thể để cho bất cứ kẻ nào khác biết được.” Con cua khổng lồ nói như chuyện đương nhiên.
Cố Thanh Sơn trầm tư một hồi.
Điều này tương đương với việc chế tạo một kết giới thuật pháp, chẳng những có thể ngụy tạo cửa động hư không, còn có thể làm cho mình ẩn thân bên trong kết giới, nhìn thấy tất cả mọi chuyện xảy ra bên ngoài, nhưng chúng sinh bên ngoài không cách nào phát hiện mình.
Bất luận là Quạ, hay là đặc sứ Tử tước, thậm chí là đại kỵ sĩ Moore, đều là những người rất mạnh.
Thế mà bọn họ đều bị thuật này làm cho chẳng hay biết gì.
Như vậy có hơi đáng sợ.
“Ta của thế giới song song đã có thể nắm giữ thuật pháp cường đại như vậy sao?”
Cố Thanh Sơn cảm khái.
“Ngươi đang nói cái gì? Cái gì mà ngươi của thế giới song song?” Con cua to lớn hỏi.
Cố Thanh Sơn cúi đầu nhìn con cua, nói: “Không phải ngươi mang đến cho ta một lời nhắn sao? Ngoại từ ta của thế giới song song, còn ai có lời muốn nhắn tới ta?”
Con cua to lớn nói: “Thế giới song song... Thật ra... là một thủ thuật che mắt.”
Cố Thanh Sơn cau mày, truy hỏi: “Thủ thuật che mắt?”
Con cua to lớn buồn bực quơ càng, nói: “Đừng hỏi, ta chỉ là một thuật pháp, không biết nhiều lắm, tùy tiện nói lung tung mới có thể gạt ngươi.”
Sắc mặt Cố Thanh Sơn không chút thay đổi.
“Sơn Nữ, nó là thuật pháp sao?” Hắn thầm hỏi.
Lục Giới Thần Sơn kiếm có thể cắt đứt mọi thuật pháp, có tính nhạy cảm rất mạnh.
Sơn Nữ trầm tư một hồi, nói:
“Công tử, nó là một vật sống, nhưng ta mơ hồ cảm thấy sinh mạng của nó không được tự nhiên.”
Cố Thanh Sơn lại phải nhìn con cua này với con mắt khác xưa.
Con cua màu đen phóng ra một thuật pháp ngăn cách, sau đó chính nó cũng là một sinh mệnh tạo thành từ thuật pháp.
Rốt cuộc phải là hạng người gì mới có thể làm được điều này?
Còn có lời nhắn kia.
Vừa nghĩ đến đây, Cố Thanh Sơn nói: “Hiện tại ngươi đã an toàn, hãy nói lời nhắn kia cho ta biết.”
Con cua to lớn màu đen trèo lên trước mặt Cố Thanh Sơn, nói: “Thấy gai nhọn trên lưng ta không? Đặt tay ngươi lên cái gai dài nhất.”
Là một thuật pháp có thể trở thành sinh mệnh, còn có thể chiến đấu rất lâu với bóng mờ màu đỏ thẫm kia, Cố Thanh Sơn không cần phải cứ nơm nớp lo sợ nữa.
Hắn theo lời mà làm, vươn tay ra.
Khi tay chạm đến gai nhọn, lập tức bị đâm một chút.
Máu tươi rơi vào gai nhọn, sau đó biến mất với tốc độ cực nhanh.
Con cua màu đen nói: “Ừm... Không sai, ngươi có quyền lực của Chiến Thần, đúng là ngươi.”
“Bây giờ, thuật pháp sẽ được kích hoạt.”
Vừa dứt lời, con cua màu đen tan ra thành một vũng nước đen, nhanh chóng lan ra bốn phương tám hướng.
Nước đen bao trùm cả thế giới, biến mọi thứ trở nên tối đen như mực.
Tối đen. Tĩnh lặng.
Bỗng nhiên có ánh sáng.
Ánh sáng từ một nơi xa xôi bay đến, xóa tan màu đen đang tràn ngập không gian.
Xung quanh Cố Thanh Sơn, vô số cảnh tượng xuất hiện.
Đó là mỗi một cuộc chiến đấu hắn từng trải qua, mỗi một lần trò chuyện với người khác, mỗi một ngày, mỗi một biểu cảm, mỗi một quyết định.
Thời gian dùng phương thức chảy ngược, tái hiện lại mỗi một ngày hắn trải qua ngay trước mắt một cách hỗn loạn.
Chảy ngược.
Vẫn chảy ngược.
Kiếp này.
Kiếp trước.
Từng cảnh tượng nhanh chóng lướt qua trước mắt Cố Thanh Sơn,
Cho đến một cảnh tượng...
Liên bang Tự Do.
Khu ổ chuột.
Trên tầng 22 của một tòa nhà cao tầng, gian phòng thứ ba từ bên trái.
Một thân hình nho nhỏ đứng trước cửa sổ, quan sát thế giới này.
Cố Thanh Sơn nhìn thân hình kia, con ngươi co rút lại.
Hắn sải bước tiến lên, đi tới bên cạnh thân hình kia, nhìn xem.
Là mình...
Là mình khi còn bé.
Trên khuôn mặt non nớt tràn đầy mê man và đau khổ, lau nước mắt, cố nén không phát ra tiếng khóc.
Ánh mắt Cố Thanh Sơn quét một vòng quanh căn phòng, tập trung vào lịch huỳnh quang trên tường.
“Thời gian này...” Hắn lẩm bẩm.
Chính là thời gian này.
Cha mẹ gặp tai nạn xe cộ, vừa qua đời được bảy ngày.
Ngày đó, một mình mình đứng trước cửa sổ, cúi đầu nhìn toàn bộ thành phố hiện đại, suy tính làm sao một thân một mình sống tiếp.
Vì sao…
Vì sao mình lại về lại thời khắc này?
Đúng lúc này, Giao diện Chiến Thần giống như đã nhận ra cái gì, đột nhiên sáng lên.
Dòng chữ nhỏ theo đó xuất hiện:
[Đã tiếp nhận tình cảnh cụ thể, đang xác minh thân phận.]
[Xác minh thông qua.]
[Bắt đầu dung hòa vào tình cảnh, thức tỉnh thuật pháp nguyên sơ ẩn giấu ở nơi này.]
[Ba.]
[Hai.]
[Một.]
[Thức tỉnh.]
Trong căn phòng nhỏ chật hẹp bỗng nhiên xuất hiện một hình bóng hư ảo.
Hình bóng này trông như thể một thứ không có thật, gần như không tồn tại, thân hình lẫn tướng mạo đều mờ mờ không rõ.
Hình bóng hư ảo nhìn Cố Thanh Sơn, bắt đầu nói:
“Con cua là một thuật pháp nhân quả bất tử, ẩn nấp trong dòng chảy hư không hỗn loạn, chỉ khi cảm ứng được ngươi trưởng thành đến một giai đoạn nhất định thì mới có thể tỉnh lại, đi vào tìm ngươi.”
“Nếu như ngươi vẫn chưa trưởng thành đến giai đoạn này, vậy cứ từ từ sống hết một đời cũng không tệ.”
“Nhưng ngươi đã trưởng thành đến giai đoạn này, còn được con cua tìm thấy, và còn thông qua khảo nghiệm của nó, cho nên ngươi sẽ thu được lời nhắn này.”
“Nói là lời nhắn, kỳ thực ta rất muốn trò chuyện với ngươi một hồi, thế nhưng không có thời gian...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận