Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1716. Yêu Cầu Quá Đáng


Đánh dấu
Một dòng nhiệt từ miếng ngọc truyền vào cánh tay, sau cùng tập trung lại trong thức hải, làm cho Cố Thanh Sơn lập tức nắm giữ môn thần kỹ truyền thừa này.
Mấy thanh kiếm đều cảm ứng được trạng thái biến hóa của hắn.
“Công tử, lần này vẫn là ta và Địa kiếm ra tay?” Sơn Nữ nói.
“Không, giờ chưa vội.”
Cố Thanh Sơn nhẹ giọng nói: “Có người đến.”
Toàn bộ kiếm tức khắc nhập vào trong thức hải của hắn, ẩn náu.
Một hơi thở.
Hai hơi thở.
Trong bóng đêm, một bóng người xuất hiện.
Tử tước Warren.
“Nam tước trẻ tuổi của chúng ta, sao lại một mình ở nơi hẻo lánh này? Chẳng lẽ có vị tiểu thư quý tộc nào làm trái tim cậu tổn thương sao?” Ông ta trêu chọc, ánh mắt lại có vài phần lạnh lẽo.
“Không phải.”
Cố Thanh Sơn trả lời một câu ngắn gọn, rút tên sau lưng, đặt lên dây cung.
Một luồng dao động sức mạnh đặc thù từ trên trường cung màu đen truyền tới.
Tử tước Warren nhìn chăm chú, hỏi:
“Cậu đã bắt đầu học môn cung thuật kia?”
Chỉ nghe một tiếng nổ tung vang lên, mũi tên rời cung, thoắt cái chẳng biết đi đâu.
“Đang luyện tập, đây thật sự là kỹ xảo kinh người, không ngờ đám ác quỷ lại có vật như vậy.” Cố Thanh Sơn thở dài nói.
Ý lạnh trên người Tử tước Warren bị gió thổi đi.
“Đây là Tuyết Thổi... Ta biết môn cung thuật này, ác quỷ đã dâng lên thần kỹ này cho nhiều quý tộc, đáng tiếc không ai có thể lĩnh ngộ được. Cậu, chính là người đầu tiên.”
Ông ta vừa nói vừa quan sát Cố Thanh Sơn.
Thì ra là thế.
Thiếu niên này đi xa vào đêm khuya chỉ là để tìm một chỗ luyện tập kỹ năng bí mật.
Từ sóng năng lượng phát ra trên người đối phương, cùng với mũi tên bay ra ngoài mà xem, thì sự thực đúng là như vậy.
Hắn rất có ngộ tính, hiện tại đã lĩnh hội được toàn bộ.
Sắc mặt Tử tước Warren dịu đi, đưa cho Cố Thanh Sơn một phần công văn.
“Cậu có thể luyện tập cung thuật cường đại như vậy, ta hết sức coi trọng cậu... Đây là công văn đi tới thành St. Torrance, khi cậu đến nơi thì trực tiếp tới chỗ Bá tước Xiis báo danh.”
Cố Thanh Sơn cầm công văn, vẻ mặt hơi do dự.
“Sao vậy?” Tử tước Warren nói.
“Đại nhân, ta có một yêu cầu quá đáng.” Cố Thanh Sơn nói.
“Nói.” Tử tước đáp.
“Trước đây có hai tên ác quỷ bị sức mạnh quái lạ lây nhiễm, biến thành quái vật ăn thịt người ở trấn nhỏ của ta...” Cố Thanh Sơn kéo dài âm điệu, nhìn Tử tước đại nhân.
“Đúng vậy.” Tử tước đại nhân tỏ ý bảo hắn nói tiếp.
Cố Thanh Sơn tiếp tục: “Liệu có thể cho ta thi thể của một tên quái vật hay không? Ta định quay về treo trên cửa lớn của trấn nhỏ, để mọi người biết quái vật đã bị giết chết hoàn toàn, không có gì phải sợ.”
Tử tước Warren im lặng.
Hai tên xui xẻo kia... Ngay cả linh hồn cũng bị ăn mòn không còn một mảnh, thuật hồi sinh cũng không cứu được.
Thi thể bọn họ tuy là đồ bỏ, nhưng dù sao cũng là đồng bạn của mình...
Nhưng mà tên Đoạn Tội giả này cũng sắp sửa trở thành đồng bạn của mình rồi.
Bây giờ đồng ý với hắn cũng không sao, tránh phát sinh ra những chuyện khác.
“Ta có thể cho cậu dùng vài ngày, nhưng khi cậu đi đến thành St. Torrance thì hãy mang theo thi thể giao cho Bá tước Xiis, hiểu không?” Tử tước Warren nói.
“Được, không thành vấn đề.” Cố Thanh Sơn vui vẻ nói.
Tử tước Warren đưa tay chạm vào không trung.
Một thi thể quái vật dữ tợn xuất hiện trên mặt đất.
Cố Thanh Sơn nhận lấy, hành lễ với Tử tước rồi nói: “Đại nhân, ta về trấn trước, sau khi luyện tập cung thuật hai ngày, ta sẽ đi thành St. Torrance ngay.”
Tử tước Warren nói: “Được, trước khi đi thành St. Torrance thì trở lại gặp ta một lần.”
“Tuân mệnh.”
Thân hình Cố Thanh Sơn vút đi, chìm vào bóng đêm.
Tử tước Warren lẳng lặng đứng thêm một chút, lẩm bẩm: “Đoạn Tội giả... Thực sự là hiếm thấy.”
...
Bên kia.
Cố Thanh Sơn và Quạ về tới trấn nhỏ Ramon.
“Mấy ngày nữa chúng ta phải đi vương thành?” Quạ hỏi.
“Đúng vậy, hai ngày này không có chuyện gì làm, vừa vặn có thể nghỉ ngơi dưỡng sức một chút.” Cố Thanh Sơn nói.
“Đi, đi uống rượu.” Quạ chỉ vào quán rượu bên đường.
“Ngươi đi trước, ta có chút việc muốn làm, lát nữa sẽ đến tìm ngươi.’
“Cũng được.”
Quạ hăng hái bừng bừng đá văng cửa quán rượu, đi vào, lớn tiếng nói: “Lấy cho lão nương chút rượu ngon.”
Cửa đóng lại, tiếng của “nàng ta” cũng im bặt.
Cố Thanh Sơn lắc đầu, biến mất.
Hắn đi ra vùng hoang dã bên ngoài trấn nhỏ, chọn một nơi khuất gió, dùng trận bàn bố trí liên tiếp bảy tám pháp trận ẩn nấp quy mô lớn.
Thi thể quái vật được đặt trên mặt đất.
“Công tử, ngài định làm gì?” Sơn Nữ hỏi.
Cố Thanh Sơn nhìn thi thể quái vật, nói: “Thời điểm chúng ta giết con sói khổng lồ bên ngoài trấn nhỏ, có một gã ác quỷ xuất hiện, đến đây kiểm tra tình hình.”
“Đúng vậy, sao thế?”
“Ở quanh thị trấn Ramon này đều là vùng đất hoang dã cằn cỗi, không có vật gì đáng để cho đám ác quỷ rình rập. Chỉ có một mục tiêu có giá trị duy nhất, đó là thiếu niên Rod sắp được phong tước, cho nên...”
Ánh mắt Cố Thanh Sơn dần trở nên thâm trầm:
“Ngay từ lúc bắt đầu, bọn chúng đã lên sẵn kế hoạch thay thế linh hồn rồi.”
...
Sáu cái chân thật dài duỗi ra xung quanh.
Toàn thân được bao phủ trong một lớp vảy màu đen nhánh, bên trong là thịt đã hư thối.
Mủ dịch chảy ngang miệng tạo thành hình chữ thập, tất cả hàm răng đều biến đổi thành hình răng cưa.
—— Và sắc bén hơn.
Đây chính là ác quỷ bị ôn dịch lây nhiễm.
Giờ phút này, Cố Thanh Sơn đang ngồi xổm trước cái xác đó, kiểm tra nó một cách tỉ mỉ.
"Rất tốt, cái xác này được xử lý rất chuyên nghiệp, cũng rất sạch sẽ. Mọi thứ đều bị lấy đi hoàn toàn, ngay cả một vài phù văn bị ẩn giấu trên người cũng đã không còn."
Cố Thanh Sơn nhìn cái xác này, vẻ mặt khá hài lòng.
"Công tử, phù văn bị ẩn giấu mà ngài nói là cái gì?" Sơn Nữ hỏi với vẻ tò mò.
"Thuật pháp phòng ngự."
Cố Thanh Sơn chỉ lên một khối cơ thể trên xác quái vật, để Sơn Nữ nhìn rõ.
Ở nơi đó đã bị lột một lớp da, cơ bắp hiển lộ rõ ràng.
"Khi chiến đấu ta đã thấy qua, lúc đầu nơi này có một vài phù văn, rất có thể là mệnh phù của ác quỷ, thế nhưng hiện tại lại không thấy nữa." Cố Thanh Sơn nói.
"Thà rằng lột một lớp da, cũng không muốn để chúng ta thấy được số phù văn đó, bọn họ muốn làm cái gì vậy?" Lạc Băng Ly hỏi.
"Vì che giấu thực lực chân chính của ác quỷ." Cố Thanh Sơn nói.
Rồi hắn đứng dậy, lẩm bẩm: "Không có mệnh phù phòng thân, không có vũ khí, không có áo giáp, không có cái gì cả, chỉ còn lại cái xác rỗng, thảo nào lão yên tâm đưa cho ta như vậy."
Sau khi nói xong, hắn rút Thiên kiếm ra.
"Ngươi định dùng Loạn Lưu sao?"
Từ trong Thiên kiếm truyền ra giọng nói của Lạc Băng Ly.
"Đúng vậy, xin lỗi, ngươi sẽ phải ngủ say mấy ngày đó." Cố Thanh Sơn nói.
"Trước khi ngủ, ta muốn biết ngươi muốn làm cái gì." Lạc Băng Ly hỏi với giọng khá hào hứng.
Cố Thanh Sơn ho nhẹ, nghiêm túc trả lời: "Đám ác quỷ cực kỳ cẩn thận, tại thành Hư Không ta đã biết điều này rồi, bọn họ hầu như không cho phép bất cứ người nào đi vào thế giới của bọn chúng."
"Trong thế giới thời gian bị đảo ngược này, bọn chúng cũng vẫn cẩn thận, xử lý xác chết sạch sẽ đâu vào đó rồi mới dám đưa cho ta... Cũng bởi vì ta đã tập luyện cung thuật của chúng, sắp biến thành một phần tử của chúng nên chúng mới làm thế."
"Cho nên, đây là một cơ hội duy nhất."
"Cơ hội gì?" Lạc Băng Ly hỏi.
"Ta đoán có một nhóm nhỏ trong bọn họ chuyên môn phụ trách việc chuyển đổi linh hồn của ta, mà cái xác này, chính là một người phụ trách quan sát ta trong cái nhóm đó. Lý do mà ta đưa ra kết luận ấy, là vì trấn Ramon là một trấn rất nghèo tại nơi xa xôi hẻo lánh, ngoài thiếu niên sắp trở thành nam tước ra, không có lý do nào có thể để bọn họ tới đây nữa cả. Với lại, khi ta chém giết con sói kia thì một ác quỷ lập tức xuất hiện, điều này đã nói rõ rằng hắn ta vẫn luôn ở cạnh ta."
"Nếu như vậy, liệu có khi nào người sẽ thay thế ta cũng nằm trong nhóm đó hay không?"
"Tại sao ngươi cho rằng người kia cũng ở trong nhóm đó?" Lạc Băng Ly hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận